Thái độ của người đàn ông này như khúc gỗ vậy.
Nguyên Cận Mặc thật sự có thể kết hôn được với mối tình đầu của anh sao?
Khương Chi Chi cảm thấy suy nghĩ lấy được tự do của cô trước thời hạn hoàn toàn bị phá vỡ rồi.
Thôi bỏ đi, cô ngoan ngoãn chờ đợi hợp đồng một năm hết hạn vậy.
Khương Chi Chi xuống xe, uể oải ngáp một cái: “Tôi vào trước đây.
”
Nói xong, cô để áo khoác của Nguyên Cận Mặc vào tay anh, bước đi có chút không vững.
Nguyên Cận Mặc tiện tay mở cửa xe, lặng lẽ nhìn Khương Chi Chi bước vào.
Cho đến khi thấy người đã an toàn vào phòng, anh dừng lại một lúc rồi vào phòng sách bên cạnh.
Khóe miệng Nguyên Cận Mặc khẽ nhếch lên, anh cảm thấy việc trông coi một người cũng không tệ.
Nhờ sự nổi tiếng của hiệu ứng quảng cáo, Khương Chi Chi cũng nghênh đón đỉnh cao nhỏ trong sự nghiệp của mình.
Mỗi buổi tối ở Phù Sinh, đôi chân cô bận rộn không ngừng trên mặt đất, mà ứng dụng của bọn họ cũng lặng lẽ ra mắt, thông qua việc chuyển hướng quảng cáo, kỳ tích là đã có một bộ phận người dùng ổn định.
Nếu như không phải Diêu Băng gọi điện thoại cho cô, suýt chút nữa cô đã quên mất thỏa thuận giữa hai người bọn họ.
Khi đến giải trí Niệm Văn, Diêu Băng sớm đã chờ ở đó chờ đợi.
“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.
” Khương Chi Chi vừa bước vào cửa đã xin lỗi ngay.
Rõ ràng là người chủ động hẹn trước, vậy mà suýt chút nữa cô đã cho người ta leo cây.
Diêu Băng cười lắc đầu: “Biết cô là người bận rộn, toàn bộ quảng cáo đều bùng nổ, trong giới người nổi tiếng cũng đã biết rồi.
”
Lữ Nguyệt ở bên thấy Khương Chi Chi đến thì lấy hợp đồng cho Diêu Băng.
Trong lúc Diêu Băng đang xem hợp đồng, bà ấy kéo Khương Chi Chi sang một bên: “Chi Chi, mấy ngày nay cháu thế nào, có ổn không?”
“Dì Nguyệt, dì yên tâm, cháu rất ổn.
”
Sự quan tâm không chút giấu diếm của bà ấy khiến trái tim Khương Chi Chi trở nên ấm áp, cô nhẹ nhàng ôm dì Nguyệt một cái: “Dì cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.
”
“Vậy là được rồi.
” Khương Chi Chi nở nụ cười, Lữ Nguyệt mới cảm thấy yên tâm.
Lúc này Diêu Băng cũng giao lại hợp đồng đã ký.
Hôm nay cô ta gọi điện thoại cho Khương Chi Chi chỉ vì để ký hợp đồng.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Diêu Băng lúc này, Khương Chi Chi vui vẻ gật đầu: “Cô mà gầy đi thì rất nhanh sẽ quay trở lại trạng thái như những năm đầu ra mắt.
”
“Vậy thì cũng là nhờ duyên của cô Khương Chi Chi.
” Diêu Băng nghiêm túc nói: “Nếu như không có cô sẽ không có tôi của bây giờ.
”
Cô không chỉ giúp cô ta giảm cân mà còn là bàn tay duy nhất giơ ra lúc cô ta bất lực nhất.
“Chi Chi, sản phẩm giảm cân có thật sự thần kỳ như vậy không?”
Lữ Nguyệt chen ngang vào, mặc dù bà ấy biết Diêu Băng gầy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bà ấy vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Hôm nay lúc Diêu Băng đến giải trí Niệm Văn, vốn bà ấy không dám liên tưởng người trước mắt với người mấy tháng trước là cùng một người!
“Đương nhiên rồi, dì Nguyệt, người dì không tính là béo, nhưng nếu như dì hy vọng cơ thể có thể càng đẹp hơn, hôm khác cháu sẽ đưa đến một ít cho dì thử nhé.
”
Khương Chi Chi cười nói: “Yên tâm, sản phẩm của chúng cháu đều là từ thiên nhiên và không ô nhiễm với môi trường.
Đảm bảo dì càng uống càng đẹp.
”
Lữ Nguyệt nghe thấy vậy rất cảm động.
Có người phụ nữ nào mà không muốn bản thân mình trở nên xinh đẹp cơ chứ.
Khương Chi Chi nhìn vào cái tên Diêu Băng viết ngay ngắn ở tờ cuối cùng của hợp đồng, cô nhếch môi.
Cô trang trọng đưa tay ra nói: “Diêu Băng, hoan nghênh cô trở thành thành viên của giải trí Niệm Văn.
”
“Ừm, bà chủ Khương, xin chào.
” Diêu Băng cười bắt tay.
Ba người trong phòng làm việc đều cười thành tiếng.
Ký xong hợp đồng, Diêu Băng vội vàng rời đi.
Sau khi bàn bạc với Lữ Nguyệt một chút về việc sắp xếp cho giải trí Niệm Văn, Khương Chi Chi lại nhận được cuộc gọi từ nhà sản xuất, họ muốn cô quay trở về công ty giải quyết sự việc.
Thấy dáng vẻ cô vội vàng, Lữ Nguyệt do dự một chút rồi gọi cô.
“Chi Chi, cháu chờ một chút, dì có chuyện muốn nói với cháu.
”
“Dạ?”
Khương Chi Chi quay đầu, có chút khó hiểu.
“Bây giờ cháu cũng đã có sự nghiệp của riêng mình rồi, nếu như Niệm Văn là một gánh nặng đối với cháu, dì tin rằng mẹ cháu sẽ hy vọng cháu từ bỏ nó.
”
Khương Chi Chi sửng sốt, rất nhanh sau đó cô đã hiểu được Lữ Nguyệt muốn nói gì.
Dì Nguyệt lo lắng giải trí Niệm Văn sẽ trở thành hòn đá nặng trên người cô sao…
“Dì Nguyệt, dì yên tâm, cháu thật sự muốn đưa Niệm Văn nổi dậy một lần nữa.
” Khương Chi Chi giải thích.
Ngay từ lúc đầu, cô thực sự muốn cứu vãn lại những mong muốn của mẹ cô, không muốn giữ lại điều nuối tiếc, nhưng bây giờ cô đã có cảm nhận khác.
Từ lúc hiểu được quá trình giải trí Niệm Văn mở rộng, Khương Chi Chi có thể cảm nhận được nguyên nhân của mẹ cô, Sở Niệm Từ thành lập công ty giải trí.
Ước mơ.
Nghe thì có vẻ thật sự nực cười ngây thơ, nhưng lại thật sự chạm đến trái tim cô.
Không phải chỉ vì muốn hợp tác với Diêu Băng, Khương Chi Chi càng muốn những người khác có ước mơ có cơ hội lựa chọn.
Ở kiếp trước, niềm tin của cô cũng từng tan thành mây khói cho đến khi gặp được thầy Hề Hàn.
Nếu như không có sự chỉ dẫn của thầy thì sẽ không có cô của ngày hôm nay.
Và bây giờ, cô cũng muốn chỉ dẫn cho người khác.
Lời nói của Khương Chi Chi khiến cho Lữ Nguyệt không khỏi sửng sốt, sau khi bà ấy định thần lại thì Khương Chi Chi sớm đã đi xa rồi.
Trong lòng buồn vô cớ, bà ấy thở dài, quay lưng lại, khẽ lau khóe mắt có chút ẩm ướt, lẩm bẩm nói: “Niệm Từ, con gái của cậu, rất giống cậu…”
“Đây không phải là chị dâu sao?”
Vừa ra khỏi cổng lớn khu sản xuất, Khương Chi Chi đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, cô vừa quay đầu thì thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng phía sau cô vô cùng tùy ý.
Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống, khuôn mặt ngờ nghệch của Tạ Hòa hiện ra.
“Tạ Hòa?”
Khương Chi Chi nhìn khu giải trí phía sau, cau mày nghi ngờ.
“Vừa tiễn một người bạn thì đúng lúc gặp chị dâu.
” Tạ Hòa nhướng mày cười.
Đột nhiên Khương Chi Chi hiểu ra.
Với tính cách đào hoa của Tạ Hòa thì chắc là anh ta vừa chở một người đẹp nào đó qua đây, trùng hợp lại gặp được cô rồi.
“Chị dâu, chị đi đâu vậy? Em đưa chị đi.
”
Tạ Hòa bấm còi: “Miễn phí tiền xe, đảm bảo khiến chị hài lòng.
”
Lại là sự nhiệt tình quen thuộc, Khương Chi Chi không thể không đồng ý, cô lên xe thắt dây an toàn xong rồi nói: “Sau này gọi tôi là Khương Chi Chi được rồi, không cần phải khách sáo như vậy.
”
Dù sao thì cô với Nguyên Cận Mặc cũng không yêu nhau thật, Tạ Hòa cứ nói câu “chị dâu” hết lần này đến lần khác khiến cô cảm thấy xấu hổ.
“Vậy thì không được, để Cận Mặc biết em không biết lớn nhỏ sẽ bị anh ấy xử đẹp đấy.
”
Tạ Hòa nghe xong thì nhanh chóng lắc người đạp ga, thản nhiên nói: “Ngồi vững nhé!”
Chiếc xe thể thao màu đỏ lập tức biến mất trong góc phố.
“Két!”
Phía sau bóng râm man mát truyền đến tiếng đóng cửa nho nhỏ.
Sau khi trở về Phù Sinh, Khương Chi Chi tiếp tục lao vào công việc, mãi cho đến khi Du Ánh gõ cửa giục cô tan làm thì cô mới phát hiện bên ngoài trời đã tối hẳn.
Xoa mắt, cô ra khỏi công ty, không có gì ngoài ý muốn lại gặp chiếc xe Koenigsegg quen thuộc.
Khương Chi Chi khẽ nhíu mày.
Có vẻ như tần suất của ai đó xuất hiện trước mặt cô hơi cao rồi nhỉ?
Lên xe thắt dây an toàn, Khương Chi Chi nhẹ nhàng nói: “Sau này để lão Triệu đến đón tôi là được rồi.
Thật sự không cần, tôi có thể bắt taxi trở về biệt thự cũng được.
”
“Hôm nay chỉ là tôi tình cờ kết thúc cuộc họp ở gần đây mà thôi, đừng tự mình đa tình.
”
Nguyên Cận Mặc không tự nhiên giật giật khóe miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, đột nhiên chuyển chủ đề: “Quảng cáo cô quay không tệ.
”
“Anh cũng cảm thấy thế hả?”
Lời khen ai cũng thích, Khương Chi Chi cũng không ngoại lệ, cô cười nói: “Nhưng mà anh đừng tưởng rằng chỉ có mười năm giây ngắn ngủi đó nhé.
Trong quá trình quay phim, đạo diễn đã sửa lại kịch bản rất nhiều lần đấy…”
Nhìn thấy chủ đề đang dần chuyển sang công việc, ánh mắt Nguyên Cận Mặc khẽ chớp, đột nhiên anh rút ra một tập tài liệu, đặt vào tay Khương Chi Chi.
Khương Chi Chi chớp mắt, cúi đầu, trang bìa in dòng chữ to rõ ràng.
“Triển lãm Sản phẩm thiết bị hỗ trợ giảm cân làm đẹp tại Thành Đô lần thứ bảy”
Một tia suy nghĩ thoáng lướt qua trong đôi mắt trong veo của cô.
Chuyện Thành Đô đang chuẩn bị cho một cuộc triển lãm, cô sớm đã biết rồi.
Vốn dĩ cô muốn đăng ký sớm để ghi danh nhưng đáng tiếc cô lại được thông báo rằng khả năng của Phù Sinh không đủ tiêu chuẩn để tham gia.
Tất cả các công ty tham gia triển lãm đều bắt buộc phải có thời gian thành lập trên hai năm.
Phù Sinh chỉ là một công ty nhỏ mới thành lập chưa đầy nửa năm, dù có thành tích tốt cũng không thể đăng ký.
Tuy rằng Khương Chi Chi hơi tiếc nuối nhưng cũng không đến mức phải nhớ mãi.
Nhưng mà Nguyên Cận Mặc cho cô xem cái này để làm gì?
Khương Chi Chi nhìn anh với ánh mắt