Cách ngày khai giảng chỉ còn hơn một tuần nữa.
Khương Chi Chi phát hiện sách vở vẫn còn ở nhà họ Khương nên trực tiếp đón xe trở về.
Bởi vì không báo trước với người nhà họ Khương nên lúc cô xuất hiện, những người trong nhà đều rất bất ngờ.
“Chi Chi, con về rồi à.
”
Tần Liễu phản ứng lại đầu tiên, đứng dậy đón tiếp, nhìn thân hình đã lớn hơn không ít của bà ta khiến Khương Chi Chi vội đỡ bà ta theo bản năng.
“Dì Tần, dạo này thế nào ạ?”
Cô cúi đầu, ánh mắt không khỏi dừng lại trên cái bụng đã nhô lên kia.
“Yên tâm, tất cả đều tốt.
” Tần Liễu cười nhạt một tiếng, toàn thân trên dưới tỏa ra ánh sáng yêu thương: “Đúng lúc trong nhà đã làm xong cơm trưa, ở lại cùng ăn đi.
”
Khương Chi Chi do dự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Trong lúc ăn trưa, Khương Bác lại nhắc đến chuyện cũ, nói đến hạng mục ở Thành Tây.
Ông ta buông bát đũa xuống, xoa đôi bàn tay rồi hỏi: “Chi Chi à, mảnh đất ở Thành Tây lần trước ấy, cậu hai sắp xếp thế nào?”
Đáy mắt ông ta lóe ra ánh sáng đòi hỏi.
Khương Chi Chi kìm nén ý lạnh nơi đáy mắt, bắt đầu chậm rãi lảng tránh trọng điểm: “Bố, bố đừng vội như thế, cậu hai nói rồi, anh ấy sẽ suy nghĩ thật kỹ.
”
“Nhưng mà…”
Khương Bác còn muốn hỏi thêm hai câu nhưng đã bị Khương Chi Chi ngắt lời: “Xem ra là bố không quá tin tưởng cậu hai đúng không, vậy được thôi, con về sẽ phản ánh lại tình huống ở đây cho cậu hai biết.
”
“Đừng đừng đừng, bố không hỏi là được chứ gì.
”
Khương Bác sợ vịt đến miệng còn bay mất nên đến đây cũng không dám hỏi thêm nữa.
Trên bàn cơm khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa, lúc này Khương Chi Chi mới từ tốn bưng cái bát nhỏ lên, uống canh nóng một cách tao nhã.
Phương Như Phượng nhìn thấy hết tất cả chuyện này, im lặng mà lắc đầu, chờ Khương Chi Chi cơm nước xong xuôi bèn tìm lý do gọi người tới phòng của mình.
“Chi Chi, cháu cũng là một thành phần của nhà họ Khương, cháu nên lo liệu ổn thỏa cho nhà họ Khương.
”
Dưới đáy mắt lóe ra sự khôn khéo của Phương Như Phượng có ánh sáng sắc bén lặng lẽ xẹt qua.
“Bà nội cảm thấy cháu chưa từng trả giá vì tương lai của nhà họ Khương sao?”
Khương Chi Chi thản nhiên mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh, gió thổi qua không để lại dấu vết, không làm nổi lên được một chút gợn sóng nào.
Vì cái số mệnh hư vô mờ mịt kia, cô đã phải hy sinh hôn nhân và tự do của mình.
Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ à?
Phương Như Phượng khẽ giật mình, hiển nhiên đã nghe hiểu ý trong lời nói của Khương Chi Chi, bà ta thở dài: “Bà biết, cháu vẫn còn giận chuyện lúc đầu bà ép cháu gả vào nhà họ Nguyên, nhưng bây giờ cháu là bà chủ tương lai của nhà họ Nguyên, chuyện may mắn như vậy người khác có trông mong cả đời cũng không được.
”
“Đó là sự vẻ vang mà bà nghĩ, không phải cháu.
”
Khương Chi Chi nhẹ giọng thì thầm phản bác, dưới đáy mắt tĩnh lặng là một vùng lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối, cô biết rất rõ ràng bản thân muốn gì.
Làm một quý bà nhà giàu được người khác hâm mộ, đây không phải là tương lai mà cô muốn nắm giữ.
Lời không hợp ý thì không nói nhiều.
Khương Chi Chi không có hứng thú để tiếp tục nghe cái gọi là “khuyên nhủ” của Phương Như Phượng, bèn tìm cớ muốn rời đi.
Vừa ra khỏi cửa phòng đã thấy Tần Liễu cẩm một quyển kinh Phật đưa đến trong lòng cô.
Đối diện mới ánh mắt hơi chớp của Khương Chi Chi, Tần Liễu cười nhắc nhở: “Con quên rồi à? Đây là kinh Phật mà lúc trước con gọi điện thoại nói muốn lấy.
”
Đột nhiên Khương Chi Chi nhớ lại, đó là cái cớ mà cô tìm bừa lúc trêu cợt Khương Nhược Vi.
Cảm ơn ý tốt của bà ta xong, lúc này cô mới chú ý tới một chuyện, bắt đầu từ giây phút cô bước vào nhà họ Khương, hình như cô chưa từng nhìn thấy Khương Nhược Vi.
“Con bé Nhược Vi đi đến chỗ mẹ của nó rồi.
” Tần Liễu nhớ đến mái tóc bị thiêu hủy mất một nửa kia của Khương Nhược Vi, bèn lắc đầu, lời nói mập mờ: “Khó có được một lần con trở về, thật không đúng dịp.
”
Cho dù ấn tượng đối với Khương Nhược Vi đã giảm xuống không ít, nhưng Tần Liễu vẫn cảm thấy có chút đáng thương.
Nghe bác sĩ nói, vụ hỏa hoạn lần trước đã đốt tới chân lông, có thể cả đời này cô ta sẽ không mọc được tóc nữa.
Nghe giọng nói thương tiếc của Tần Liễu, Khương Chi Chi không nói thêm gì, chỉ nghe được dạo này Khương Nhược Vi rất thích đi tìm Tôn Văn Thục, tròng mắt cô hơi lóe lên một cái…
Khương Chi Chi vừa rời khỏi nhà họ Khương, Khương Nhược Vi đã vội vàng chạy về.
Khác với vài ngày trước, hôm nay cô ta đặc biệt bỏ mũ xuống, để lộ ra một mái tóc ngang vai, đen nhánh và dày.
Nhớ tới lời căn dặn của mẹ Tôn Văn Thục, Khương Nhược Vi cắn môi đi gõ cửa phòng sách của Khương Văn Bác: “Bố, con có chuyện muốn nói với bố…”
Nghĩa trang Vĩnh An.
Nhìn kinh Phật dính trầm hương bị ngọn lửa cắn nuốt sạch sẽ từng chút một, Khương Chi Chi chớp đôi mắt bị khói hun đến hơi khô rát.
Cho đến khi ngọn lửa dần dần tắt, cô mới bắt xe rời khỏi nghĩa trang.
Chẳng mấy khi được một hôm không cần tăng ca, cô muốn nhanh chóng về biệt thự tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt một hôm.
Vừa vào cửa, đúng lúc về kịp thời gian ăn tối.
Nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn đỏ đỏ cay cay, Khương Chi Chi nhíu mày lại theo bản năng, ngước mắt nhìn sang người đàn ông ngồi ở vị trí đầu.
“Mấy hôm nay anh đều ăn những thứ này sao?”
Chẳng phải hai ngày trước vừa mới bị đau dạ dày à, bây giờ còn ăn những đồ ăn có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế này… không sợ giẫm lên vết xe đổ hả?
Nguyên Cận Mặc nhếch môi, trả lời một câu không mặn không nhạt: “Tôi cứ thích ăn cay đấy.
”
“Thích thì thích, nhưng mà sức khỏe vẫn quan trọng hơn chứ.
”
Khương Chi Chi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, liếc nhìn Nguyên Tam ở bên cạnh im lặng không nói chuyện, ánh mắt không khỏi mang theo một chút trách cứ.
Nguyên Tam đơ mặt: “…”
Bà chủ, tôi bị oan mà!
“Vẫn nên ăn thanh đạm một chút mới tốt.
”
Một giây trước Khương Chi Chi vừa khéo léo đề nghị, một giây sau đã nghe thấy giọng nói tán thành của người đàn ông: “Ừm, ngày đó cô nấu cháo không tệ.
”
Khương Chi Chi: ?
Khương Chi Chi cứ cảm thấy lời này của Nguyên Cận Mặc có ý khác, cô đang định nói gì đó thì bỗng nhiên ngoài cửa có giọng nói truyền đến: “Cô Khương Chi Chi có ở đây không? Chuyển phát nhanh của cô tới rồi.
”
“Đến đây.
” Khương Chi Chi bước nhanh rời khỏi phòng khách, lúc trở về trong tay ôm một cái thùng giấy lớn, trông có vẻ không nhẹ.
Nhìn cái thùng giấy cao gần bằng nửa người Khương Chi Chi, người đàn ông nhíu chặt lông mày: “Đây là gì?”
“Máy sắc thuốc đa chức năng, tôi mua ở trên mạng.
”
Cho dù đã chuyển khỏi nhà họ Khương, niềm đam mê kinh doanh dược liệu của cô vẫn chưa từng dừng lại.
Mở bao bì ra, nhìn vào dụng cụ tinh vi ở trước mặt, Khương Chi Chi yêu thích không muốn buông tay, sự chú ý đã hoàn toàn bị kéo đi.
Nguyên Cận Mặc thấy vậy bèn khẽ ho hai lần, trong lòng hơi khó chịu.
“À… đúng rồi, còn có thứ mua cho anh.
”
Khương Chi Chi đặt máy sắc thuốc xuống, lấy ra một cái thùng nhỏ mới từ trong thùng giấy lớn, đẩy một cái đến trước mặt Nguyên Cận Mặc.
“Vừa nãy anh nói muốn ăn cháo đúng không? Vừa hay, tặng anh cái máy tự động nấu cháo này, không cần khách sáo.
”
Khương Chi Chi nghiêm túc lẩm bẩm: “Cửa hàng này tốt thật đấy, *** *** **** ***, sau này tôi phải ủng hộ cửa hàng của bọn họ thật nhiều, loại ưu đãi tốt như vậy không thể bỏ lỡ được…”
Vừa nói cô vừa âu yếm máy sắc thuốc, cô đã đi xa từ lâu rồi.
Nguyên Cận Mặc bị bỏ lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ với cái gọi là máy nấu cháo tự động ở trước mặt, mặt hoàn toàn đen thui.
Nguyên Tam bị khí lạnh làm đông cứng đến nỗi khóe miệng run rẩy, trong lòng không khỏi than thở.
Hôm nay lại là một ngày cậu hai bày mưu tán tỉnh thất bại…
Ngày hôm sau, buổi tối.
Khương Chi Chi ăn mặc long trọng có mặt tại khách sạn lớn nhất Thành Đô, đi đằng sau Nguyên Cận Mặc khoảng nửa bước chân, chậm rãi đi vào trong đại sảnh tráng lệ.
Tối nay là buổi tiệc rượu do hội thương nhân Thành Đô tổ chức, Nguyên Cận Mặc là tổng giám đốc Tập đoàn Nguyên Thị nên đương nhiên sẽ xuất hiện ở trường hợp này.
Mà Khương Chi Chi là “vợ” nên chắc chắn cô là lựa chọn tốt nhất cho vị trí bạn đồng hành của anh.
Đưa tay che miệng lén ngáp một cái, ánh mắt của Khương Chi Chi lười nhác, không có tinh thần lắm.
Thật ra cô cũng không thích đến những nơi nhiều người như vậy.
Nhận thấy người bên cạnh thất thần, Nguyên Cận Mặc nhíu mày lại, đột nhiên tay phải nắm lấy cánh tay của Khương Chi Chi, dọa cô giật cả mình.
“Nguyên… Cận Mặc, làm gì đấy?”
“Chú tâm một chút.
” Nguyên Cận Mặc bưng một ly rượu champagne lên, cánh môi hơi nhúc nhích: “Bây giờ cô là bà chủ của Nguyên Thị, mọi cử động đều có rất nhiều người chú ý.
”
Nhưng cô chỉ là người tạm thời thôi mà.
Khương Chi Chi đang định phản bác lại thì nhìn thấy các khách mời đi đi lại lại ở bên cạnh, ai nấy đều mỉm cười trò chuyện với người khác.
Cô đành phải nuốt lại lời muốn nói.
Quả thật