Tổng cộng có khoảng bảy mươi mấy người nhưng Bộ phận Sức khỏe Tâm thần chỉ nhận mười sinh viên chuyên ngành Tâm lý. Còn lại Bộ phận Tổ chức, Bộ phận Tuyên truyền và cả Ban thư ký không chỉ tuyển mỗi sinh viên khoa Tâm lý. Khả năng cạnh tranh của sinh viên khoa Tâm lý tại mấy bộ phận này thật đúng là không bằng những chuyên ngành khác.
Ký túc xá bốn người thì có ba người định đi: Kiều Lam, Liễu Xán Xán và La Man. Cô gái còn lại rất ngầu, tham gia câu lạc bộ trượt patin.
Quý Túc bảo bọn cô chuẩn bị một chút, nhưng rốt cuộc chuẩn bị cái gì, thật ra mấy người nhóm Kiều Lam cũng không rõ lắm.
Kiều Lam gửi Wechat cho một đàn chị mà cô quen lúc trước, thỉnh giáo chị ấy một chút. Đàn chị gửi đến một tin nhắn thoại, bảo chuyện này không nói chính xác được, chỉ xem biểu hiện của em lúc phỏng vấn thôi. Đàn chị nói lúc chị ấy đi phỏng vấn, đàn anh phỏng vấn cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi chuyên môn nào, chị ấy cũng không hiểu mấy câu hỏi ấy, dù sao cũng mới đi học được một tuần. Tất cả các câu hỏi đều là chuyện thường ngày.
“Chị lải nhải tán dóc với người phỏng vấn năm phút đồng hồ, sau đó nhận được một tin nhắn nói rằng chị đã đậu, cho chị qua.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, đàn chị lại gửi một tin nhắn Wechat đến.
[ Lén nói cho em biết này. Bạn cùng phòng của chị chuẩn bị một bài diễn thuyết hoành tráng luôn, kiểu như học Tâm lý học là vì lợi ích của xã hội vân vân mây mây. Không đậu. ]
Kiều Lam như có điều suy nghĩ. Vậy thứ chủ yếu muốn xem khi tuyển thành viên mới là hai chữ chân thật sao?
Nhưng mặc cho các đàn anh đàn chị trước nói nhẹ nhàng thế nào, những sinh viên năm nhất chưa tiến vào vẫn rất hồi hộp.
Tuyển người mới vào thứ hai. Sau khi tiết Khoa học thần kinh và Nhận thức kết thúc vào chiều thứ hai, chuyên ngành Tâm lý học không có tiết. Một giờ chiều lên lớp, kết thúc lúc hai giờ năm mươi, sau đó là thời gian rảnh hiếm có, bình thường tất cả mọi người sẽ đến thư viện hoặc phòng tự học.
Người mới sẽ được tuyển vào lúc này.
Đến lúc đó, bảy mươi mấy tân sinh viên cùng nhau học xong tiết, rồi lại gần như là cùng nhau đi phỏng vấn, rất có cảm giác tập thể.
Cậu lạc bộ phân công rất rõ ràng. Một số chịu trách nhiệm tuyển người, một số phụ trách liên hệ bên ngoài, cũng có một số chịu trách nhiệm phỏng vấn. Nhưng về cơ bản những người phỏng vấn đều là các đàn anh đàn chị từ bộ phận Sức khỏe Tâm thần.
Lần này có ba người phụ trách, trong đó một người là đàn chị năm hai, hai người còn lại đều là năm ba đại học. Ba người đang nói chuyện thì có một người tiến vào từ cửa sau. Bọn họ quay đầu nhìn, ngược lại vô cùng kinh ngạc.
“Sao hội trưởng lại đến đây?”
Quý Túc và một đàn chị khác cùng đến.
Quý Túc là trưởng câu lạc bộ. Anh ta chủ yếu phụ trách ra quy định mỗi lần hoạt động. Nói cách khác, anh ta là người ra quyết định, công việc được phân bên dưới đều có người phụ trách riêng.
Quý Túc hoàn toàn có thể không cần đến, chẳng qua anh ta muốn thì đến, cũng chẳng có ai ngăn cản. Mấy em gái năm nhất bên ngoài nhìn thấy Quý Túc chắc cũng rất phấn khởi.
!
Quý Túc ngồi xuống ghế salon bên cạnh, cười nói. “Vừa hay có thời gian nên đến xem một chút, mọi người bắt đầu được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn chị năm hai kia cố ý nói một cách hơi khoa trương: “Vốn là bọn em kiểm tra và nhận mấy bé khóa dưới. Hội trưởng làm cho em có cảm giác như đang phỏng vấn vậy.”
Đàn chị ngồi bên cạnh Quý Túc vui vẻ: “Cậu ta có gì đâu mà phải sợ.”
Khuôn mặt của Quý Túc vẫn rất vô hại, là kiểu khiến cho người ta có cảm giác đầu tiên là cực kỳ dễ gần.
Tuy nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài. Những người thật sự hiểu anh ta mới biết người này là điển hình ngoài nóng trong lạnh. Dáng vẻ thật sự hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài của anh ta.
Hôm nay Quý Túc gọi điện thoại rủ cô ấy đi cùng. Lúc cô ấy đến, Quý Túc đang gọi điện thoại, không nghe được đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy Quý Túc nói anh ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian, cuối tuần nói tiếp. Sắc mặt của Quý Túc khi đó tuyệt đối không gọi là tốt đẹp.
Cô và Quý Túc là bạn học hai năm, bây giờ là trưởng và phó câu