Nhật Ký Chăm Sóc Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu

Chương 18


trước sau


Kiều Lam ngồi trong phòng sững sờ một lúc lâu.
Bây giờ cô mới chỉ mười sáu tuổi!
Mười sáu tuổi mà đã bắt cô lấy chồng, điên rồi sau?
Trước kia cô còn nghĩ, lần này mình thi tốt như vậy, chắc nhà họ Kiều sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút. Bây giờ cô mới hiểu ra rằng, đối với những người này, dù cô có đậu Thanh Hoa Bắc Đại [1] cũng không khiến họ hưng phấn bằng việc cô gả cho một người có tiền.
[1] Thanh Hoa Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh (hay gọi chung là Thanh Hoa Bắc Đại) -  hai trường đại học hàng đầu Trung Quốc, nằm trong top 35 những trường đại học danh giá nhất thế giới, là ước mơ của tất cả học sinh Trung Quốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Lam đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.
Học giỏi bao nhiêu cũng vô dụng với mấy người đó.
Nếu bọn họ thật sự tìm cho Kiều Lam cái gọi là một “người đàng hoàng”, đến lúc đó cô mà không đồng ý, liệu cha mẹ Kiều có thể bắt cô nghỉ học hay không?
Có thể lắm.
Không, chắc chắn là vậy luôn.
Dù sao cô cũng không có tiền trả học phí, nếu như nhà họ Kiều cắt mất khoản tiền đó của cô, vậy thì đến lúc đó dù cô có kiên trì cũng không làm gì được.
Trước đó Kiều Lam còn cảm thấy rằng có lẽ cô có thể cố gắng đến khi tốt nghiệp cấp 3, sau đó thi đậu đại học, như thế là có thể thoát khỏi gia đình này, nhưng bây giờ nghe được dự định của mẹ Kiều.
Kiều Lam ý thức được rằng mình nhất định phải làm cái gì đó.
Trong thời gian ngắn nhất, cô phải lập ra được một kế hoạch.
Đêm đó, giữa tiếng nói chuyện ồn ào của mẹ Kiều và chị hai Kiều, Kiều Lam khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau đến trường, bước vào phòng học, trong lớp mới chỉ có mười mấy học sinh ở ký túc xá nên đến sớm. Một vài người trong số đó chủ động chào cô.
Bị cô lập gần một tháng nay, Kiều Lam đã quên mất cảm giác khi nói chuyện với bạn học là gì.
Cô đi đến chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa môn Chính Trị rồi ra ngoài học bài như mọi khi, sau đó chạy bộ buổi sáng.
Quay về lớp, Kiều Lam cầm bình đi xuống lầu rót nước. Rót nước xong, cô vô thức quay đầu lại nhìn, tình cờ trông thấy Đàm Mặc đang chậm rãi đẩy xe lăn tới.
Thói quen dần dần hình thành sau một tháng, bất giác, Kiều Lam lại muốn nói với Đàm Mặc lời chúc buổi sáng tốt lành, nhưng lời đến khóe miệng lại bị nuốt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm đó, sau khi nói chuyện với Đàm Mặc xong, trên đường về nhà, Kiều Lam thử đặt mình vào vị trí của Đàm Mặc, cố gắng hiểu sự chủ động của cô đối với anh mà nói đến cùng là cảm giác gì.
Một người đã lâu không tiếp xúc với người khác, họ sẽ rất sợ người khác chủ động chào hỏi với mình. Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, họ sẽ vô cùng kháng cự [3].
[2] Theo mình thì câu này có thể hiểu như sau. Khi mà mình không giao tiếp gì với người khác trong một thời gian quá dài, thì tất nhiên là cũng chẳng có ai thèm gọi điện thoại cho mình, chẳng ai quan tâm mình, vậy nên bỗng dưng một ngày tiếng chuông điện thoại vang lên mình sẽ rất là hãi, kiểu tự dưng được quan tâm được hỏi han sẽ sinh ra sợ hãi và kháng cự ý.

Mà đối với Đàm Mặc, người từ nhỏ đã mắc hội chứng Asperger, mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng. Vậy nên lời chào hỏi mà cô nghĩ là dịu dàng và thân thiện có thể đã khiến Đàm Mặc cảm thấy rất khó chấp nhận, khiến anh không biết phải làm gì.
Đàm Mặc cũng nhìn thấy Kiều Lam.
Anh dám khẳng định, vừa rồi cô cũng nhìn thấy anh.
Ngay cả Đàm Mặc cũng không phát hiện ra rằng động tác đẩy xe của mình bất giác nhanh hơn một chút, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên, cô gái lúc nào cũng dừng lại nói chuyện cùng khi nhìn thấy anh đã không còn ở đó nữa.
Bàn tay đặt trên xe lăn của Đàm Mặc nhất thời khựng lại, sững sờ một lúc.
Không ai biết rằng, giây phút đó, thật ra Đàm Mặc muốn chủ động nói lời chào buổi sáng với Kiều Lam.
Đàm Mặc cúi thấp đầu xuống, một lúc lâu sau mới lại đẩy xe lăn, đi vào phòng học, về chỗ góc tường nơi anh đã ngồi hơn hai tháng.
Mà Kiều Lam thì đang ngồi ở gần cửa ra vào, chỗ cách anh xa nhất.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Đàm Mặc bình tĩnh nhìn về phía cô. Anh nhìn thấy Kiều Lam – người trước kia cũng giống như anh, không giao tiếp nhiều với người khác – giờ đây đang nói gì đó với bạn cùng bàn mới của mình.
Hai người họ nói gì vậy? Nói rất lâu, có lẽ là một phút, mà cũng có lẽ là hai phút.
Hai phút thì có thể nói được bao nhiêu lời? Đàm Mặc không biết.
Từ sau khi mẹ qua đời, anh chưa từng nói chuyện với ai quá hai phút đồng hồ.
Cộng tất cả những lời mà Kiều Lam từng nói với anh lại có lẽ cũng chưa đến hai phút.
Cảm giác chua xót ngày đó lại ùa về, hơn nữa so với khi đó lại càng có nhiều tư vị mà Đàm Mặc không biết phải nói ra sao. Anh không hình dung được đây là cảm giác gì, anh chỉ biết là mình không muốn nhìn thấy Kiều Lam nói chuyện với người khác lâu như vậy.
Đó là điều mà anh không hiểu nổi.
Đàm Mặc ngồi ở đây hơn hai tháng, anh chưa từng cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng bây giờ, Đàm Mặc lại cảm thấy bất mãn.
Quá xa.
Xa đến nỗi anh không nghe được giọng cô nói.
Bạn cùng bàn mới của Kiều Lam tên là Bùi Ninh, một nam sinh hướng nội và có vóc dáng khá giống cô.
Không phải kiểu lạnh lùng không muốn người khác đến gần như Đàm Mặc, chỉ đơn giản là cậu trai này nhát gan, sống nội tâm mà thôi.
Hơn nữa, Kiều Lam ngờ rằng Bùi Ninh thích Tống Dao.
Cô cảm thấy hơi áy náy. Nếu không phải cô kiên quyết không ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, có lẽ bạn cùng bàn của Bùi Ninh chính là Tống Dao rồi.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành như vậy, không còn cách nào khác. Tính tình Bùi Ninh hướng nội, nhưng nếu có vấn đề gì cần hỏi cậu, nếu biết cậu sẽ trả lời.
Lúc này Kiều Lam đang hỏi Bùi Ninh về vấn đề học bổng của trường liên cấp.
Hôm qua sau khi nghe mẹ Kiều và chị hai Kiều nói chuyện, Kiều Lam bị dọa sợ, cả đêm không yên giấc. Sau khi đến lớp rồi thì nhanh chóng hỏi thăm.
Bùi Ninh không rõ chuyện học bổng lắm, nhưng dù sao cũng tốt hơn một Kiều Lam không biết gì. Nghe Bùi Ninh nói xong, Kiều Lam đã nắm được đại khái.
Kiều Lam là học sinh nghèo, vậy nên mỗi tháng cô đều được 200 tệ tiền trợ cấp. Số tiền đó sẽ được chuyển thẳng vào thẻ cơm của cô. Một nửa số học sinh trong lớp đều nhận được khoản tiền hỗ trợ này.
Nhưng học bổng thì không giống thế. Tiền học bổng là do nhà trường cho riêng. Tiêu chuẩn để nhận được loại học bổng hạng nhất này vô cùng đơn giản, người nào có điểm cao nhất cuối mỗi học kỳ sẽ được nhận.
Mỗi năm thưởng một lần, mỗi lần 5 nghìn tệ 
Kiều Lam rục rịch.
Tiền học phí cấp 3 không quá đắt, một học kỳ mất 800 tệ, phí ăn ở mất 600. Nếu như cô có thể giành được học bổng, tiền học phí chắc hẳn không cần phải lo lắng. Sau này dù cha mẹ Kiều không cho cô đi học, cô cũng có thể tự trả tiền học phí và tiền ăn của mình.
Đương nhiên có cầm được số tiền kia hay không thì vẫn không nói chính xác được. Coi như cô có thể giành được nó thật, đó cũng là cuối năm lớp 10 rồi. Vậy nên ngoại trừ tiền học bổng ra, Kiều Lam còn phải nghĩ ra những cách khác để kiếm tiền.
Không thể trông mong gì nhà họ Kiều, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình đây, có làm thì mới có ăn được. Trong thời gian ngắn nhất, Kiều Lam quyết định sẽ đi làm thuê.
Tranh thủ bây giờ mới lớp 10, thời gian coi như là dư dả, chứ đến khi lên 11 thì bắt đầu có giờ tự học buổi tối, hoàn toàn không có thời gian làm thêm.
Đợi đến cuối tuần, Kiều Lam dự định sẽ ra ngoài làm việc, để dành một ít tiền, nếu không sau này ngay cả tiền sinh hoạt cũng không có.
Lên kế hoạch xong, Kiều Lam cảm thấy an tâm hẳn. Hơn nữa để có thời gian rảnh, lên lớp cô càng nghiêm túc học hành hơn, tận dụng hết mọi thời gian sau khi tan học.
Lúc đầu Bùi Ninh học tập rất chăm chỉ. Nhưng từ sau khi ngồi cùng bàn với Kiều Lam, thấy ý chí quyết tâm học hành của cô, cậu bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác “mình còn chưa đủ cố gắng”.
Thế là không hiểu sao cậu cũng vùi đầu vào học hành.
Thành tích của lớp 13 vốn đứng nhất khối, nhưng từ sau khi thi giữa kỳ xong, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự say mê học hành của lớp.
Nói chung thì trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ như vầy, ngay cả Kiều Lam học kém như thế cũng có thể thi được nhất khối, vậy thì trên đời này còn có chuyện gì là không thể đây.
Mà Trần Diệu Dương vốn thông minh hơn người, vì không muốn lần sau lại thua dưới tay Kiều Lam nên gần đây rõ ràng cũng biết đi học thuộc bài.
Thầy Lưu cảm thấy vô cùng hứng thú với không khí học tập sôi nổi của lớp, ông vui vẻ cả ngày. Trong khi đó, chủ nhiệm của mấy lớp bên cạnh hôm nào cũng phải đứng trên bục giảng la mắng học sinh lớp mình.
“Lớp 13 nhà người ta đứng nhất khối mà bây giờ vẫn còn học hành chăm chỉ như thế, các em lấy tư cách gì mà không chịu cố gắng hả!”
Kết quả là, sáng sớm lúc Kiều Lam ra ngoài học bài, phát hiện những học sinh cũng như cô đông hơn trước rất nhiều.
Tiết cuối cùng của buổi chiều lại là tiết Thể Dục.
Lại học cùng lớp 5, cũng chính là lớp của Hách Anh.
Thật ra Kiều Lam cũng rất thích vận động, không hề ghét tiết Thể Dục chút nào. Trước khi xuyên sách, lúc cô còn học cấp 3 và có mối quan hệ rất tốt với bạn học, vào tiết Thể Dục, cô và các bạn thường xuyên ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau.
Nhưng bây giờ, mặc dù từ lúc có thành tích thi giữa kỳ, một số học sinh trong lớp dần dần chủ động nói chuyện với cô, nhưng cũng chỉ là nói chuyện mà thôi.

Đối với Kiều Lam mà nói, tiết Thể Dục như thế này chẳng vui vẻ gì cho cam.
Như mọi khi, Kiều Lam dự định chờ lớp giải tán xong sẽ trở về phòng học đọc sách.
Nhưng hôm nay giáo viên Thể Dục lại đột nhiên nổi hứng, khởi động xong không cho giải tán mà tổ chức hoạt động cho tất cả học sinh cùng tham gia.
Đám nam sinh lúc đầu mang theo bóng rổ để chuẩn bị chơi bóng với lớp 5 bắt đầu kêu rên phản đối.
Giáo viên Thể Dục hoàn toàn không hề bị lay động một chút nào, hào hứng dẫn học sinh đến thao trường lớn, còn tràn đầy phấn khởi tổ chức “trò chơi” cho học sinh.
Đám con trai nhìn lớp 5 trên sân bóng, đám con gái thì nhìn mấy nữ sinh đang ngồi thảnh thơi trên bãi cỏ nghe nhạc nói chuyện phiếm bên kia, tất cả đều dùng toàn bộ tế bào trên người để kháng nghị.
Nhưng kháng nghị vô ích.
Giáo viên Thể Dục hôm nay không biết đã trúng phải ngọn gió nào, một tiết có 45 phút, chờ đến khi tham gia hoạt động xong cũng chỉ còn thừa đúng 5 phút đồng hồ.
Lớp 5 bên cạnh đã chơi xong một trận bóng rồi.
Kiều Lam ban đầu định về phòng đọc sách, bây giờ nhìn đồng hồ, cuối cùng từ bỏ ý định, trực tiếp ngồi chờ chuông ra về.
Chỉ còn thừa 5 phút đồng hồ, mọi người cũng không đi đâu nữa, vừa rảo bước loanh quanh vừa trò chuyện. Nhất là bây giờ trên sân bóng đang có mấy nhân vật nổi tiếng trong trường.
Ví dụ như rất nhiều nam sinh thích Tống Dao, lại ví dụ như phần lớn nữ sinh ở đây đều chú ý đến Trần Diệu Dương và Hách Anh. Bọn họ đi đến chỗ nào, nói chuyện với ai, nhất cử nhất động đều khiến người khác chú ý.
Chẳng qua sau khi thi giữa kỳ xong thì có thêm một nhân vật nổi tiếng nữa, đó chính là Kiều Lam.
Đứng nhất khối, danh hiệu này luôn khiến cho người ta hiếu kỳ. Lúc trước có không ít học sinh tìm thẳng

đến lớp 13 để xem mặt. Bây giờ học Thể Dục, biết Kiều Lam cũng có ở đây, rất nhiều học sinh đang nhìn cô.
“Kiều Lam là cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cao ở đằng kia kìa.”
“Thiếu 108 điểm nữa thôi là được 1200 điểm tối đa, thật là trâu bò, nhưng trông xấu quá.”
“Người ta học giỏi là được rồi, cần đẹp làm gì chứ.” Có người phản bác, nhìn thoáng qua Kiều Lam phía bên kia: “Thật ra cũng đâu đến nỗi như vậy, ngũ quan của cậu ấy trông rất đẹp, trắng thêm một tí nữa chắc chắn sẽ rất xinh.”
“Dáng cậu ấy cao quá, chắc là hơn 1m7 đó, chân thật là dài…”
“Nhưng gầy quá…”
“Ông trời ơi tôi cũng muốn được gầy như vậy…”
Cả đám người xôn xao bàn tán, mãi đến khi giáo viên kêu giải tán mới chậm rì rì đi về phòng học.
Kiều Lam cũng di chuyển về lớp theo mọi người, đột nhiên có một người nhảy đến trước mặt cô từ sau lưng, người cậu ta nóng hừng hực vì vừa mới vận động xong. Kiều Lam tránh đi theo bản năng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nụ cười xán lạn của Hách Anh.
Nhìn hàm răng sáng bóng của cậu ta, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kiều Lam đó chính là chàng trai này đủ khả năng đi đóng quảng cáo kem đánh răng rồi đó.
Hách Anh vẫn bày ra dáng vẻ quen thuộc. Cậu vừa chơi bóng xong, không mặc áo khoác đồng phục mà chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay, trên tay cầm quả bóng, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của đám đông xung quanh mà nói với Kiều Lam: “Cảm ơn nha.”
Cảm ơn?
Cảm ơn cái gì chứ?
Kiều Lam cảm thấy không hiểu được: “Chắc cậu nhận lầm người rồi.”
“Làm sao có thể chứ?” Hách Anh nói. Lần trước cậu tưởng rằng Kiều Lam lừa mình nên đã cố tình nhớ tên của cô. Lần này Kiều Lam thi được nhất khối, làm sao cậu có thể nhận nhầm.
Nghĩ tới điều này, tâm tình Hách Anh trở nên tốt hơn. Toán cậu được 123 điểm, cha cậu thưởng cho cậu không ít tiền tiêu vặt, mẹ cậu thì đổi cho cậu một chiếc Iphone mới.
Mấy người Lý Phàm, Tần Dương vỗ vỗ Trần Diệu Dương: “Này, Kiều Lam quen Hách Anh từ khi nào thế?”
“Không biết.” Trần Diệu Dương nhíu mày. Cậu ta cũng kinh ngạc. Dù sao Hách Anh và Kiều Lam căn bản không phải người cùng một thế giới, Trần Diệu Dương cũng không nghĩ ra được rằng hai người đã quen biết nhau trong tình huống nào.
Một số người đang nói chuyện, một số khác lại nghịch điện thoại, không ai chú ý rằng vài phút trước, một thiếu niên ngồi trên xe lăn đã ở đây.
Thiếu niên xanh xao gầy gò nhìn nụ cười trên mặt Kiều Lam, sau đó lại nhìn sang cậu nam sinh cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh cô.
Cậu con trai kia thích cười, cả người như ánh nắng, hoạt bát, khỏe khoắn, hoàn toàn khác biệt với một kẻ tàn tật, u ám, không thích giao tiếp như anh.
Không ai biết rằng Đàm Mặc – người xưa nay chưa từng chủ động đi ra khỏi lớp – đã chờ đợi ở đó bao lâu, cũng không có ai biết được rằng anh đang nhìn cái gì, đã thấy cái gì.
Ánh nắng chiều dần dần buông xuống, hắt lên mặt bàn trống trơn của Đàm Mặc.
Kiều Lam trở lại phòng học. Dù cô đã quyết định sẽ không quấy rầy Đàm Mặc nữa, nhưng cô vẫn vô thức nhìn thoáng qua chỗ ngồi của anh một chút.
Lông mày khẽ cau lại.
Đàm Mặc không ở trong lớp.
Nhưng Kiều Lam cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay học Thể Dục, tranh thủ lúc ít người, có lẽ Đàm Mặc đã về trước.
Về đến nhà, mẹ Kiều cứ nhìn Kiều Lam mãi, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, rồi bất mãn nói: “Con cháu nhà họ Kiều đều trắng trẻo, sao mày lại đen thui thế.”
Mẹ Kiều hơi rầu rĩ. Trước đó chị hai Kiều đã nói sẽ làm mối cho Kiều Lam. Nhưng nếu người ta thấy cô xấu mà không ưng thì phải làm thế nào.
Kiều Lam: …
Cô chỉ là không được trắng thôi, làm gì đến mức đen thui đâu chứ.
Lại nói, dinh dưỡng mỗi ngày không đầy đủ, chắc chắn người sẽ xanh xao vàng vọt. Nếu để cô ăn ngon uống sướng, không chừng so với cái bánh bao Kiều Nguyên kia thì còn trắng hơn.
Có điều đối với Kiều Lam mà nói, mẹ Kiều đột nhiên bắt đầu chú ý đến ngoại hình của cô chẳng phải là chuyện tốt lành gì cho cam. Kiều Lam không đợi nổi đến cuối tuần, dự định thứ sáu tan học xong sẽ đi tìm xem có chỗ nào nhận người làm không. 
Thứ hai đầu tuần đi học lại, mãi đến khi đã vào tiết đầu tiên, Kiều Lam quay đầu lại nhìn nhiều lần cũng không nhìn thấy Đàm Mặc.
Hôm nay anh không đi học.

Tại sao?
Anh bị bệnh à?
Hay là trong nhà có chuyện gì?
Kết quả là ngày hôm sau, Đàm Mặc vẫn không đến lớp. Trong lớp không có ai cảm thấy chuyện này kỳ lạ cả. Buổi trưa tan học, Kiều Lam tình cờ gặp được chủ nhiệm lớp trên đường. Cô hỏi ông, ông cũng bảo là không biết.
Đàm Mặc không giống với những học sinh khác. Anh không đi học cũng không cần phải xin phép.
Kiều Lam trở về nhà, ăn đại chút gì đó, cất sách vở rồi đi ra ngoài tìm việc.
Trước khi xuyên sách, Kiều Lam được một nhà hảo tâm giúp đỡ học cấp 3, không cần lo lắng về vấn đề học phí. Nhưng nếu có thời gian rảnh, cô vẫn sẽ đi làm thuê để kiếm chút tiền. Dù sao không làm ra được tiền sẽ khiến cho người khác cảm thấy bất an.
Sau này lên đại học, cô còn đi làm thêm một vài công việc để trang trải tiền sinh hoạt và tiền học phí.
Trước khi đậu đại học cô đã từng đi phát tờ rơi, làm nhân viên phục vụ… Đậu đại học rồi, nhờ vào thành tích thi tốt nghiệp tốt lại cộng thêm việc cô học trường Đại học Kinh Tế Tài Chính hàng đầu cả nước, Kiều Lam có thể tìm được những công việc tốt hơn như là gia sư.
Còn Kiều Lam bây giờ chỉ mới học lớp 10, hơn nữa cô chỉ có thể làm việc vào buổi tối cuối tuần, muốn tìm được một công việc có thể làm lâu dài thật sự quá khó.
Kiều Lam đi từ 7 giờ tối đến hơn 10 giờ, cầm trong tay một đống tờ rơi tuyển dụng, còn có rất nhiều địa chỉ và số điện thoại ghi trong sổ. Gần 11 giờ mới về đến nhà, cô tự động bỏ những lời lải nhải của bà nội Kiều ra ngoài tai, đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau lại ra cửa.
Lấy thông báo tuyển dụng ra, đi hỏi thăm từng chỗ một.
Bây giờ Kiều Lam chỉ mới là học sinh lớp 10, thật sự rất bất tiện, đi cả buổi sáng cũng không tìm được công việc nào. Hiện tại cô còn chưa đủ 18 tuổi, chỉ mới có trình độ cấp 2 trở lên. Đi suốt một ngày mà vẫn không thu hoạch được gì, màn đêm dần dần buông xuống, phố bắt đầu lên đèn. Kiều Lam mua một cái bánh bao, ngồi xuống một chiếc ghế ở đầu con đường rải đá cạnh một con hẻm nhỏ xem xét xung quanh.
Gần mười phút sau, một nhà hàng Tây chưa lên đèn cuối cùng cũng từ từ mở cửa. Bà chủ yểu điệu thướt tha buộc tóc lên rồi dựng bảng hiệu, một lúc sau dán một tờ giấy thông báo tuyển dụng lên trên mặt kính thủy tinh.
Kiều Lam vội ăn hết miếng bánh, xoa xoa tay rồi đi vào.
Lúc vừa mới đi ngang qua đây cô đã nhìn thấy nhà hàng Tây này. Hai tầng, trang trí vô cùng tinh xảo, bây giờ bật đèn lên trông lại càng độc đáo hơn.
Đi cả một ngày, ngay cả công việc tệ nhất cũng không tìm được, Kiều Lam dứt khoát tìm đến một chỗ tốt hơn để hỏi thăm, dù sao cái nào cũng khó khăn hết.
Còn có một nguyên nhân khác đó chính là, Kiều Lam đã từng làm việc trong một nhà hàng Tây như thế này rồi, học được cách pha cafe và cả tiếng Anh giao tiếp.
Lúc Kiều Lam bước vào, bà chủ nhìn cô một lát: “Ăn gì?”
Kiều Lam chỉ chỉ cửa sổ: “Cháu đến xin việc.”
…..
Kiều Lam bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng tìm thấy hy vọng [4].
[4] Gốc là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, ý nói khi không còn đường tiến, không còn cách nào khác nữa, lâm vào đường cùng, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Bà chủ nói bà không muốn nhận nhân viên tuổi vị thành niên, Kiều Lam nói cô đã đủ 16 tuổi. Bà chủ lại nói bà muốn tuyển nhân viên trình độ cấp 3 trở lên, Kiều Lam nói thành tích của mình rất tốt
Tranh cãi với bà chủ gần nửa tiếng đồng hồ, bà chủ nhà hàng đã sắp mất hết kiên nhẫn. Kết quả hôm nay đúng lúc có một nhân viên xin nghỉ, khách lại nhiều, Kiều Lam xung phong nhận việc, nói mình biết pha cafe. Bà chủ nửa tin nửa ngờ để Kiều Lam làm thử, xong rồi liền để cô làm cả đêm.
Bà chủ không ngờ rằng tay chân cô gái nhỏ này lại nhanh lẹ đến vậy. Quan trọng nhất là cô làm việc rất thuần thục, bất kể là pha cafe hay là ghi món, tất cả đều rất nhuần nhuyễn. Rốt cục bà chủ cũng tin là trước kia Kiều Lam đã từng làm việc trong một nhà hàng Tây.
Nhưng thời gian của Kiều Lam lại là vấn đề, cô chỉ có thể đi làm vào buổi tối cuối tuần. Kiều Lam nói rằng cô có thể nhận ít tiền lương hơn một chút.
Bà chủ nhìn chằm chằm Kiều Lam một lúc lâu, có lẽ là nổi lên sự đồng cảm, cuối cùng bà cũng đồng ý, hẹn cô 11 giờ sáng hôm sau đến nhà hàng.
Kiều Lam bôn ba cả một ngày, rốt cuộc cũng tìm được việc. Mặc dù một tháng chỉ kiếm được hơn 1 nghìn tệ, nhưng cô đã rất hài lòng rồi!
Đến khi bắt đầu làm việc ngày thứ hai, Kiều Lam mới phát hiện ra một chuyện. Dù vị trí của nhà hàng này không được đẹp cho lắm, đồ ăn cũng rất đắt, nhưng khách đến lại rất đông, hơn nữa rất nhiều trong số đó là khách quen.
Đàm Mặc không thích đi ra ngoài cho lắm, đặc biệt là mấy ngày gần đây. Nhưng cha Đàm đã đích thân đến đón, cuối cùng anh vẫn ra cửa.
Trước đây Đàm Mặc và mẹ ở nước ngoài, cha Đàm nghĩ rằng có lẽ Đàm Mặc thích cơm Tây, thế là dẫn anh đến một nhà hàng Tây bình thường ông hay đến. Nhà hàng tuy không lớn lắm nhưng về mặt đồ ăn và trang trí thì đều là số một.
Cha Đàm nói cho Đàm Mặc biết nơi đây có những món ngon nào. Vẻ mặt Đàm Mặc nhàn nhạt, không có lấy một chút phản ứng.
Cha Đàm lại hỏi Đàm Mặc tại sao mấy ngày này lại không đến trường, giáo viên gọi điện đến hỏi. Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, mặt không biểu cảm: “Không muốn đi.”
Cha Đàm nhíu mày.
Lúc trước khó khăn lắm ông mới thuyết phục được Đàm Mặc đến trường, kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên Đàm Mặc lại không muốn đi học nữa.
Hôm nay đúng lúc cha Đàm có chút thời gian rảnh, thế là ông đưa Đàm Mặc ra ngoài ăn cơm, muốn trò chuyện với anh.
Cha Đàm làm sếp đã quen, khi nói chuyện với Đàm Mặc, lúc đầu còn ổn, sau đó dần dần biến thành giọng điệu nói chuyện với cấp dưới. Đàm Mặc vốn đã vô cùng phiền muộn, gặp thế lại càng muốn đi về hơn. Anh ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện