Kiều Lam cảm thấy hình như mình thật sự trắng ra một chút. Sau khi bác Trần bảo cô trắng ra, khi chào hỏi cũng có vài bạn học trong lớp bảo cô trắng ra một chút.
Quả nhiên là do trước kia bị bỏ đói quá kinh khủng, bây giờ đang từ từ được điều dưỡng từng chút từng chút một, thân thể dần trở nên tốt hơn, khí sắc cũng không còn tệ như trước.
Có điều nhớ đến người chị thứ hai từ lúc gả vào “nhà giàu” thì càng ngày càng trắng trẻo nở nang, cộng thêm thằng nhóc Kiều Nguyên vừa béo lại vừa trắng, Kiều Lam cảm thấy mình vẫn còn rất rất nhiều chỗ để cải thiện.
Nhớ đến bốn chữ dùng để miêu tả Kiều Lam sau này trong tiểu thuyết, kinh diễm [1] trở về, Kiều Lam thật sự mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt này lúc đó.
[1] Kinh diễm: đẹp đến mức ngỡ ngàng, kinh ngạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước da thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy đến vẻ ngoài của một con người sao?
Chẳng qua đó cũng là chuyện sau này, bây giờ vẫn nên chăm chỉ học hành trước đã.
Trong lớp ngoại trừ Đàm Mặc, người có quan hệ tốt nhất với Kiều Lam vẫn là Bùi Ninh.
Học kỳ này chủ nhiệm lớp không còn tiếp tục xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích nữa, bởi vì có bạn học báo cáo chủ nhiệm lớp, nói hành động này không công bằng đối với những học sinh có thành tích kém, vậy nên chủ nhiệm lớp đành phải thôi.
Thế là sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích được đổi thành những học sinh có thành tích tốt có thể tự chọn bạn ngồi cùng bàn với mình.
Nếu quan hệ của mấy học sinh kém tốt thì cũng có thể ngồi cùng với những người giỏi.
Học sinh cấp 3 vẫn còn hơi ngại ngùng. Trong lớp có rất nhiều người thích Trần Diệu Dương và Tống Dao. Trần Diệu Dương thì ngồi cùng với cậu bạn thân Lý Phàm, còn Tống Dao thì cũng ngồi cùng với bạn thân của cô ấy.
Bùi Ninh cũng chạy đến ngồi cùng với bạn cùng phòng của mình.
Đổi qua đổi lại, số lượng nam nữ ngồi cùng bàn trong lớp giảm đi đến 90%, Kiều Lam và Đàm Mặc chính là 10% còn lại đó.
Lúc trước sau khi chủ nhiệm lớp phổ biến quy tắc đổi chỗ ngồi mới, Đàm Mặc hồi hộp một lúc lâu.
Đàm Mặc không ngốc, từ lâu anh đã nhận ra mối quan hệ của Kiều Lam với các bạn khác trong lớp không được tốt. Ngoại trừ một vài người bình thường hay gặp mặt chào hỏi, người chân chính có thể nói chuyện phiếm với cô thật ra chỉ có một mình Bùi Ninh mà thôi.
Vậy nên Kiều Lam sẽ không muốn ngồi với những người khác, nhưng không chừng cô sẽ ngồi cùng với Bùi Ninh.
Anh cẩn thận liếc nhìn Kiều Lam. Kiều Lam vẫn sóng yên biển lặng ngồi yên một chỗ, như thể việc đổi chỗ ngồi chẳng hề liên quan gì đến cô vậy.
Sau đó Bùi Ninh và một nam sinh khác ngồi cùng bàn.
Nhưng ngay cả khi ngồi xa, Bùi Ninh vẫn sẽ tìm đến chỗ Kiều Lam bất cứ khi nào cậu rảnh, dù thường là có việc mới đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hết tiết, Kiều Lam lấy điện thoại ra tra nghĩa của từ vựng mà cô không biết, Bùi Ninh không biết nhảy từ chỗ nào ra, còn chưa bắt đầu vấn đề thì đã nhìn thấy điện thoại của Kiều Lam. Cậu “chao ôi” một tiếng: “Mới mua điện thoại hả? Vậy thì lưu số của mình đi.”
Kiều Lam làm dấu OK. Bùi Ninh đọc một dãy số, Kiều Lam ghi lại vào trong điện thoại.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm cái tên “Bùi Ninh” trong điện thoại Kiều Lam, ánh mắt tối sầm, không nói gì cả.
Vài ngày sau, có một lần tình cờ Kiều Lam đưa điện thoại cho Đàm Mặc giữ hộ. Đàm Mặc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại màu trắng trong tay một lúc lâu, sau đó mở khóa màn hình ra, nhấp vào danh bạ.
Trong điện thoại của Kiều Lam không còn chỉ có mỗi số điện thoại của anh nữa. Ngoại trừ Bùi Ninh, cô còn lưu số rất nhiều người làm việc chung với mình.
Danh bạ được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái. Tên của Đàm Mặc mở đầu bằng chữ T [2], mặc dù không đến nỗi xếp cuối nhưng cũng ở tít phía dưới, ít nhất thì tên Bùi Ninh vẫn ở trước anh.
[2] Như đã nhắc đến ở chương trước, phiên âm latinh tên của Đàm Mặc là Tan Mo, bắt đầu bằng chữ T.
Đàm Mặc mím môi, bấm vào tên mình, thêm số 1 vào phía trước hai chữ Đàm Mặc.
“Đàm Mặc” biến thành “1 Đàm Mặc”.
Sau đó lại mở danh bạ ra, Đàm Mặc thấy tên mình đã xếp đầu tiên, mà ngay phía dưới đó là số điện thoại của Kiều Lam.
Cô không nhớ được số điện thoại của mình, vậy nên đặc biệt lưu lại với tên “Máy này”.
Phía trên là “Đàm Mặc”, phía dưới là “Máy này”. Sau khi nhìn một lúc lâu, tai Đàm Mặc bỗng hơi nóng lên, vội vàng khóa màn hình lại, giả vờ như không hề xảy ra chuyện gì hết.
Chờ sau khi Kiều Lam trở về, anh trả điện thoại lại cho cô.
Kiều Lam không phát hiện ra bí mật nho nhỏ của Đàm Mặc, cô đang bận giải đề Vật Lý.
Từ sau khi thành thạo môn Vật Lý, hứng thú của Kiều Lam với bộ môn này càng ngày càng tăng. Thích nhất là khi gặp phải bài nào đó không biết làm, cô chỉ cần đưa cho Đàm Mặc xem, anh nhất định sẽ giải quyết một cách dễ dàng. Kiều Lam đẩy bài thi về phía bàn Đàm Mặc, Đàm Mặc tự nhiên đón lấy, cầm lấy cây bút trong tay Kiều Lam.
Kiều Lam nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay anh.
Dù sao cũng là đồ cô bỏ rất nhiều công sức mới làm được, không đến mức thêm vài cái hạt mà cũng không nhận ra.
Không biết ai sửa mà khéo như thế, lúc ấy làm xong đồng tâm kết Kiều Lam không biết phải thắt lại thế nào, bây giờ đã được làm thành vòng tay. Phần tua rua không biết sửa làm sao mà trông rất gọn gàng, cuối cùng rủ xuống mặt dây chuyền nhỏ bằng bạc được xâu vào đó.
Trong nháy mắt liền nâng cấp đồng tâm kết của Kiều Lam lên không chỉ một bậc.
Kiều Lam nhìn chằm chằm những hạt châu màu đen phía trên chiếc vòng tay: “Mấy hạt này là mã não à?”
“Không phải, là Obsidian.” Đàm Mặc bỏ bút xuống, lấy điện thoại mở đèn pin lên, chiếu vào mấy hạt châu màu đen kia: “Khi chiếu đèn vào, mã não vẫn là một màu đen tuyền, Obsidian thì không như thế.”
Kiều Lam cúi đầu nhìn một lúc lâu, dưới ánh sáng mạnh, hạt châu màu đen thoáng ánh lên sắc cầu vồng.
“Đẹp lắm.” Kiều Lam nói.
Đàm Mặc suy nghĩ một lúc: “Trong nhà còn hơn nửa hộp nữa, ngày mai tôi đưa cho cậu.”
“Không cần không cần!”
Kiều Lam vội vàng ngậm miệng lại không khen nữa. Cô chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Cứ tiếp tục như vậy, Kiều Lam không dám nói gì trước mặt Đàm Mặc nữa.
Sợ hôm sau anh sẽ trực tiếp mang đến cho cô.
Ngày nào Đàm Mặc cũng mang đồ ăn đến đã khiến cho cô cảm thấy rất áp lực. Mấy ngày nay Kiều Lam vẫn luôn tìm cách mở lời với Đàm Mặc, bảo anh đừng đến nhà hàng Tây vung tiền như rác nữa, nhưng mãi cô vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp nào.
Kiều Lam đoán rằng một khi mình nói ra chuyện này, Đàm Mặc nhất định sẽ rất mất hứng. Nhưng cô không thể không nói được, đây là vấn đề nguyên tắc.
Buổi chiều tan học xong thì đến nhà hàng Tây, Kiều Lam đi ngang qua một con phố, trên đó toàn là quán đồ nướng. Học sinh của trường liên cấp đều nói