Cuối tuần, chị cả của Kiều Lam đến thăm cha mẹ Kiều. Sau khi nói chuyện với mẹ Kiều một lúc, chị đi đến phòng Kiều Lam nhìn thoáng qua. Bây giờ phòng của Kiều Lam gần như đã trở thành phòng chứa đồ lặt vặt.
Chị cả của Kiều Lam cắn môi, đi vào bếp phụ mẹ Kiều nấu cơm. Đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn dùng bữa, chị mới hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, Lam Lam không có liên lạc gì với người trong nhà sao?”
“Liên lạc cái gì.” Giọng điệu của mẹ Kiều lập tức trở nên rất tệ: “Lần trước tao gọi điện thoại cho chủ nhiệm của nó, bảo nó gọi lại cho tao, cuối cùng vẫn chẳng thấy chút tin tức gì cả. Không thích về thì cả đời này cũng đừng có vác mặt về đây. Đến ngày nào đó nó chết đói muốn quay về thì tao cũng chẳng cần.”
Kiều Nguyên gặm một miếng sườn, lầm bà lầm bầm nói leo: “Không chết đói được đâu. Chị Ba đứng nhất khối vừa rồi, được thưởng năm nghìn tệ tiền học bổng đó.”
Bà nội Kiều nhân cơ hội đó xéo xắt: “Nuôi nó lớn như thế, hóa ra chỉ là một đứa vô ơn. Có tiền mà chẳng nhớ người trong nhà là ai cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng đó.” Kiều Nguyên chùi chùi đôi tay đầy dầu mỡ của mình, hoàn toàn đồng ý. Nhớ tới hội thao lần trước, nó chỉ là muốn Kiều Lam đi gặp bạn bè của nó thôi, vậy mà kiểu gì Kiều Lam cũng không đi, làm nó bị cả đám trong lớp chế giễu không nói, cuối cùng còn phải mời bọn chúng ăn cơm, tốn mất hai trăm tệ của nó.
Nói đến đây, Kiều Nguyên bỗng nhớ ra một chuyện. Nó cầm đũa, hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, học kỳ này mẹ có gặp lại chị Ba không?”
“Không gặp.” Đã gần nửa năm chưa nhìn thấy Kiều Lam, nhưng mẹ Kiều lại chẳng hề lo lắng một chút nào cả, như thể Kiều Lam không phải là con gái ruột của bà ta vậy.
Kiều Nguyên hơi kích động: “Mọi người chưa gặp nhưng con thì gặp rồi nè. Chị ấy thay đổi nhiều lắm, không giống với trước đây.”
“Sao lại không giống?”
“Chị ấy trở nên đẹp hơn, rất đẹp, suýt chút nữa là con cũng nhận không ra. Lúc trước trong trường bầu hoa khôi, có rất nhiều người bầu cho chị ấy. Mấy ngày trước còn có một anh kia nhà cực kỳ giàu tặng hoa cho chị ấy nữa, cả trường đều biết chuyện này.”
Nghe đến đây, cuối cùng mẹ Kiều cũng hơi quan tâm.
Ăn cơm xong, Kiều Nguyên cầm điện thoại của mẹ Kiều, vào Tieba của trường liên cấp, tìm được ảnh Kiều Lam ở hội thao vừa rồi – thứ từng là chủ đề nóng hổi.
“Mẹ nhìn nè, suýt chút nữa là con cũng nhận không ra luôn.”
__________________
Một tuần mới đã đến, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng chuyển chỗ ngồi lên vị trí phía trước Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc ngồi cùng bàn với một nam sinh khác, hai người từng học chung với nhau năm lớp 10, nghe nói quan hệ khá thân, tính cách hai người đều rất vô tư, giống hệt như anh em vậy.
Hai người giống như hai tên dở hơi, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương chào đón “học thần” đến. Kiều Lam nắm lấy tay Đàm Mặc, khẽ nhắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cười lên.”
Thiếu niên hơi sững sờ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.
Hai người ngồi phía sau chưa từng thấy Đàm Mặc có biểu cảm nào khác chứ nói gì đến việc anh nở một nụ cười đẹp như vậy. Bạch Ngọc ôm ngực, kéo Kiều Lam một cách khoa trương: “Ối giời ơi vẻ đẹp chết người!”
Có lẽ là Đàm Mặc chưa bao giờ gặp phải kiểu gần gũi quá mức như thế này, trong lúc nhất thời anh không biết phải làm gì cả. Kiều Lam ghé sát vào tai anh, khẽ nói: “Mình đã nói là cậu cười lên trông rất đẹp rồi mà. Không lừa cậu đúng không?”
Đàm Mặc quay đầu nhìn cô, trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
Nhưng nụ cười của Đàm Mặc luôn luôn khác với những người khác. Đó không phải là một nụ cười vui vẻ từ trái tim, mà là sau khi nhanh chóng phân tích tình huống, anh cảm thấy mình nên cười.
Vậy nên có đôi khi, ngay cả Kiều Lam cũng không hiểu phía sau nụ cười của Đàm Mặc rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì.
Cô không biết rằng, hiện tại, mỗi một lần Đàm Mặc nhìn cô, nói chuyện với cô, anh đều đang phải vật lộn trong sự đau khổ vì bị tra tấn bởi hai câu nói.
Sao cậu xứng? Sao cậu dám chứ?
Khi chỉ có một mình, anh cầm điện thoại sững người một lúc lâu mới khó khăn gõ ra ba chữ “kẻ tàn tật”.
Anh thừa nhận mình là một kẻ tàn tật. Anh khiếm khuyết về thể chất và tinh thần, thế nhưng anh lại thích một cô gái.
Sau khi khó khăn gõ ra ba chữ “kẻ tàn tật” kia, Đàm Mặc lại cẩn thận gõ thêm một chữ “thích”, sau đó bấm tìm kiếm. Nhưng rồi chỉ một thoáng, trái tim vẫn còn đang rỉ máu của Đàm Mặc lại bị đâm thêm một nhát nữa.
Phía dưới là một tiêu đề cực kỳ nổi bật, “Tôi thích một người, thế nhưng một kẻ tàn tật thì không bao giờ có được tình yêu và dục vọng.”
Đàm Mặc đột ngột nhắm mắt lại, thả điện thoại xuống bàn, dựa lưng vào ghế một lúc lâu, sau đó lại cầm điện thoại lên một lần nữa.
Anh muốn tìm ra một vài tiếng nói khác với ý kiến của những người này, thế nhưng sau gần một tiếng đọc hết toàn bộ câu trả lời, Đàm Mặc lại không tìm ra lý do gì để phản bác.
Anh đã đọc hết tất cả, thế nhưng cuối cùng lại chẳng có một người bình thường và một người tàn tật nào có thể sánh bước bên nhau thành công. Ngay cả những cặp đôi kiên quyết muốn ở bên nhau bất chấp sự phản đối của người nhà từ ban đầu, thì rồi những năm sau đó, cuối cùng họ vẫn kết thúc trong bi kịch.
Như một cô gái có nói, cô đã từng có một người bạn trai bị khiếm thị. Cô rất yêu anh ấy. Cô đã từng vì anh mà cắt đứt tất cả quan hệ với người nhà. Cô nghĩ rằng tình yêu của hai người nhất định sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Nhưng rồi sau đó, cô chỉ gắng gượng được ba năm.
Quá khó khăn, cô nói. Thỉnh thoảng khi không chịu đựng nổi nữa, cô sẽ lại tự hỏi mình, tại sao lại phải mỏi mệt như thế? Tại sao cô lại không thể giống như những người bình thường, sống cuộc sống của một người bình thường?
Cô cũng đã từng là một người bình thường mà.
Ngay từ đầu, rất nhiều người băn khoăn không biết những người tàn tật có nên yêu đương với người bình thường không. Theo thời gian, tình trạng cơ thể của họ càng lúc càng tệ, muôn vàn áp lực đổ ập lên người. Họ có thể chống đỡ những thứ đó như những người bình thường không, để cho người họ yêu một tương lai tươi sáng? Và cuối cùng, sau bao lần thất vọng, Đàm Mặc cũng nhận được câu trả lời.
Anh vừa vội vàng vừa sốt ruột muốn tìm được một câu chuyện hạnh phúc nào đó. Một câu chuyện khiến anh không còn quá tuyệt vọng. Cuối cùng, Đàm Mặc cũng thấy có người tìm được tình yêu của đời mình, nhưng sau khi đọc xong câu chuyện đó, anh lại chỉ cảm thấy càng tuyệt vọng hơn nữa.
Có người kể rằng cô đã từng gặp một chàng trai rất tuấn tú và tốt bụng. Anh không nói được, nhưng lại rất giỏi giang. Sau này anh kết hôn, vợ của anh cũng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng