Từ nhỏ đến lớn, Đàm Mặc đã nghe thấy quá nhiều lời sỉ nhục và xem thường. Anh đã từng không khống chế được xúc động và tức giận, nhưng rồi dần dần lớn lên, anh không không còn quan tâm đến những lời gièm pha đó nữa. Đàm Mặc rất ít khi tức giận vì lời nói của những người khác.
Nhưng anh không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày, cô gái mà chính anh còn không nỡ nói nặng một lời hay thấy cô có chút tổn thương nào, giờ đây lại vì anh mà bị chụp cho một từ khó nghe như vậy.
Acrotomophilia (Mộ tàn).
Chỉ cần nói ra hai chữ này thôi, Đàm Mặc cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn không thở nổi. Bởi vì cô quá tốt với anh, quá thiện lương và tốt bụng, vậy nên cô phải nhận những lời nói dơ bẩn một cách không rõ ràng như thế này.
Tất cả là tại anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Đàm Mặc cũng hiểu được tại sao mấy ngày nay mọi người lại nhìn anh một cách kỳ quái như thế.
Kiều Lam chắc chắn đã biết chuyện, nhưng Kiều Lam lại không hề nói cho anh biết. Lý do cũng không khó đoán, nhưng Đàm Mặc lại không cảm nhận được xúc động, sự phẫn nộ và hối hận đã thiêu đốt anh đến tận cùng.
Sau tiết thể dục, Đàm Mặc nhìn cô gái vẫn nở nụ cười không hề lo lắng, anh mấp máy môi nhưng rồi cuối cùng vẫn không nói ra thành lời.
Anh phải nói gì đây? Bảo Kiều Lam sau này đừng đối xử tốt với anh nữa, để người khác không hiểu lầm rằng cô thích một người có tay chân không lành lặn sao?
Làm sao có thể như vậy được. Kiều Lam không nói chuyện này cho anh biết đồng nghĩa với việc cô đã tỏ rõ thái độ của mình. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thay đổi lập trường của mình vì chút lời đàm tiếu của người ngoài cả.
Hơn nữa bản thân sự việc hoàn toàn không nằm ở Kiều Lam mà là ở anh.
Đàm Mặc ngồi trong xe, một câu cũng chưa hề nói. Anh không cần quá nhiều thời gian để tìm ra cách loại bỏ hết những lời bàn tán. Rất rõ ràng, chỉ có hai cách.
Thứ nhất, anh chủ động rời xa Kiều Lam hoặc thậm chí là hoàn toàn rời khỏi nơi này. Chỉ cần anh rời đi, tất cả mọi tranh chấp cũng sẽ tan theo mây khói.
Thứ hai, nếu anh có thể đứng dậy được.
Chẳng những biết rằng hai chân mình không đứng dậy nổi, nhưng so với hai chân, Đàm Mặc rõ hơn ai hết tâm lý của mình khiếm khuyết như thế nào. Lúc đối mặt với Kiều Lam, anh càng thêm bất an và mặc cảm. Đàm Mặc từng nghĩ rằng dù một ngày nào đó anh có thể đứng lên, hội chứng Asperger vẫn sẽ cứ đi theo anh như cũ.
Mắc phải hội chứng Asperger trời sinh đã không trọn vẹn, không cách nào có thể chữa trị được.
Nhưng bây giờ, bởi vì đôi chân tàn tật này của anh mà Kiều Lam bị vu khống hãm hại. Đàm Mặc lại thấy được ý nghĩa của việc đứng lên một lần nữa.
Nếu có thể giúp Kiều Lam không phải chịu tổn thương, anh có thể từ bỏ sự cố chấp của mình, dẫu rằng đó là sự áy náy và bù đắp đối với mẹ.
Thật ra anh là một con người ích kỷ như thế.
Rõ ràng có hai con đường có thể đi, rõ ràng anh có thể chọn cách rời khỏi Kiều Lam, thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ đến cuộc sống sau này của mình không có cô, Đàm Mặc không dám nghĩ tiếp nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệt như một người không uống nước.
Sẽ chết.
Anh muốn chọn cách thứ hai.
Hình ảnh vụ tai nạn giao thông kia lại bắt đầu hiện lên trong tâm trí anh một cách dồn dập. Tiếng thét của mẹ vang lên khi chiếc xe mất kiểm soát lao tới. Ánh mắt của mẹ vẫn sáng ngời trong khoảnh khắc cuối cùng khi bà ôm anh vào trong ngực để bảo vệ. Sau tiếng nổ, hai chân phía dưới đau đớn dữ dội, anh hoàn toàn rơi vào mê man. Ông bà ngoại chỉ tay vào anh, nói rằng anh làm cuộc đời mẹ lỡ dở, hại chết bà.
Tai nạn giao thông, phát nổ, máu tươi, bệnh viện – hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trước mắt anh. Đàm Mặc đau đớn mở to mắt, nhưng bao phủ tầm nhìn của anh là một mảng đen kịt. Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương đã lâu không phát tác lại bỗng ập vào đầu. Tiếng chất vấn chẳng biết từ đâu đến, liên tục hỏi rằng tại sao anh lại thay đổi ý định, tại sao người chết khi đó không phải là anh, anh chối bỏ niềm tin trước đây của mình, anh sẽ gặp báo ứng, người mà anh bảo vệ cũng sẽ bị như vậy…
Hô hấp càng ngày càng dồn dập, Đàm Mặc không thể không đưa tay đè chặt ngực mình. Bác Trần bị sự thay đổi đột ngột của Đàm Mặc làm giật mình, sợ tới mức đạp phanh dừng xe.
Bác Trần mở cửa xe, gấp gáp hỏi anh bị làm sao. Dưới tình thế cấp bách, ông nắm chặt lấy cổ tay Đàm Mặc. Cổ tay nhoi nhói, Đàm Mặc hoảng hốt cúi đầu, nhìn thấy đồng tâm kết và hạt Obsidian trên cổ tay.
“Nếu phản bội lại niềm tin của mình, nhất định sẽ gặp xui rủi…”
Đàm Mặc nhìn những hạt châu màu đen kia, lẩm bẩm: “Cứ để tôi phải chịu tất cả mọi thứ.”
Tất cả đều không liên quan gì đến Kiều Lam, nếu có luật nhân quả thì một mình anh gánh chịu.
Bác Trần bị dáng vẻ đột ngột tái phát của anh dọa sợ. Nghe được những lời thì thào của anh, vành mắt ông nhất thời đỏ lên, vội vàng hỏi anh thế nào.
Thật lâu sau, hai mắt Đàm Mặc mới dần lấy lại tiêu cự. Anh cúi đầu nhìn bác Trần, chậm rãi nói: “Giúp tôi liên hệ với bác sĩ.”
Như thể nghe thấy một điều gì đó thật khó tin, nhất thời, bác Trần sững sờ tại chỗ. Một lúc lâu sau, ông kích động đến nỗi tay không ngừng run lên.
“Liên hệ… Ngày mai tôi sẽ liên hệ ngay… Không không không, lát nữa về đến nhà tôi sẽ làm ngay lập tức…”
Bác Trần không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì khiến Đàm Mặc thông suốt, từ bỏ sự cố chấp lúc trước. Đàm Mặc không nói cũng không sao, ông không hỏi. Cuối cùng anh cũng đồng ý trị liệu, chỉ điều đó thôi đã đủ khiến ông kích động không thốt ra thành lời rồi.
Hôm đó về đến nhà, bác Trần lập tức liên lạc với vị bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho Đàm Mặc khi anh vừa từ nước ngoài trở về. Tuy bác sĩ có thể đến nhà kiểm tra cho Đàm Mặc, nhưng trong nhà không có đầy đủ thiết bị, tốt hơn hết vẫn nên đến bệnh viện.
Đàm Mặc ngồi trên xe lăn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình điện thoại, anh lẳng lặng nhìn cuộc hội thoại Wechat của mình và Kiều Lam.
Trên màn hình là một tin nhắn vừa mới gửi không lâu. Buổi trưa sau khi trò chuyện với Kiều Lam, cô gửi cho anh một lời chúc buổi trưa tốt lành như thường lệ.
Nhìn lời