Chỉ cần có tiền, bệnh viện bên kia cấp tốc vào chỗ. Ca phẫu thuật của Kiều Nguyên cũng nhanh chóng được sắp lịch.
Bác Trần đưa thẻ căn cước và hộ khẩu vừa mới làm cho Đàm Mặc: “Đợi đến cuối tuần lúc Lam Lam tới nhà, cậu có thể đưa cho cô ấy.”
Đàm Mặc mở sổ hộ khẩu ra, nhìn chằm chằm tên Kiều Lam một lúc lâu.
Một trang sạch sẽ.
Anh thật sự rất muốn thêm một cái tên vào trong quyển sổ nhỏ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tên của anh.
Đàm Mặc khép sổ hộ khẩu lại, ngẩng đầu nhìn bác Trần, nói: “Đến trường đi.”
Bác Trần cười ha hả: “Cậu không chờ được mà muốn cho Kiều Lam một niềm vui bất ngờ sao?”
“Không hoàn toàn là như thế.” Đầu ngón tay của Đàm Mặc nhẹ nhàng phủ lên mục viết tên Kiều Lam. Anh nói: “Dạo gần đây bởi vì chuyện gia đình mà tâm trạng của cô ấy không tốt, buổi tối không ngủ được.”
Chuyện này là Bạch Ngọc nói với Đàm Mặc.
Một ngày nọ Bạch Ngọc tìm được một quyển tiểu thuyết, đọc một hơi không dừng lại được, đến khuya mới đi ngủ. Lúc đó cô ấy mới phát hiện buổi tối Kiều Lam ngủ không ngon, thế là sau đó nói chuyện này cho Đàm Mặc biết.
Đàm Mặc nhìn cô gái mình để trong tim mà yêu chiều, dạo gần đây lại trở nên mỏi mệt như vậy, anh thật sự rất đau lòng.
Đương nhiên ngoại trừ việc đó ra, anh thật sự có chút không kịp chờ đợi muốn nói cho Kiều Lam biết tin tốt này. Nói trắng ra, Đàm Mặc chính là muốn đi tranh công.
Dù cho bình thường anh bình tĩnh và hay giả vờ nhưng có đôi lúc vẫn y như một đứa trẻ vậy.
Khi đến trường thì đã qua mười giờ tối. Đàm Mặc đứng dưới lầu ký túc xá, rồi lại chần chừ.
Liệu Kiều Lam đã ngủ hay chưa? Có phải anh đã đến muộn quá không? Thái độ của anh rõ ràng như thế có thể khiến Kiều Lam nhận ra điều gì?
Trong thời gian học bù không cần phải học lớp tự học buổi tối. Học sinh bình thường không cần phải đi, cũng không có quy định cứng nhắc nào đối với học sinh nội trú cả, muốn đến thì đến.
Tuy nhiên, học ở trong lớp thì hiệu suất tuyệt đối phải cao hơn ở ký túc xá. Kiều Lam và Bạch Ngọc tự học buổi tối trên lớp đến chín giờ rưỡi mới trở về ký túc xá.
Số lượng học sinh ở lại cũng không quá nhiều, bây giờ lại chỉ có mỗi học sinh lớp 12 nên ký túc xá to như vậy trông thật vắng vẻ. Năm mới sắp đến, trên bầu trời rơi xuống những bông tuyết li ti. Ngọn đèn đường lờ mờ dưới lầu ký túc xá lặng lẽ lóe lên, chiếu rõ hình dáng của những bông tuyết đang rơi xuống.
Kiều Lam đọc sách trong ký túc xá được một lúc thì có hơi buồn ngủ. Cô bước xuống giường đi ra ban công nhỏ, muốn tỉnh táo lại một chút nhờ những luồng gió lạnh. Kiều Lam cúi đầu nhìn hoa tuyết đang tuôn rơi, một lớp tuyết mỏng rải nhẹ lên mặt đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người đang lẳng lặng đứng dưới ánh đèn đường, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kiều Lam chỉ nhìn lướt qua nhưng rồi cô lại cau mày nhìn sang.
Bóng dáng dưới đèn đường kia quen thuộc đến mức cô vốn không cần phân biệt, liếc mắt là có thể nhận ra.
Đó là Đàm Mặc.
Tại sao Đàm Mặc lại ở đây?
Kiều Lam nhanh chóng trở về phòng, chạy xuống dưới lầu. Bạch Ngọc ngơ ngác, theo sau hét lớn: “Cậu đi đâu vậy? Bên ngoài tuyết đang rơi đó!”
“Có việc.” Giọng Kiều Lam vang vọng trong hành lang. Bạch Ngọc không hiểu, bước ra ban công, muốn xem thử rốt cuộc Kiều Lam đi ra làm gì.
Ánh đèn đường lờ mờ, thiếu niên không nên xuất hiện ở đây đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ đó. Anh không làm gì cả, chỉ đứng đó, chẳng biết đã bao lâu, cuối cùng anh cũng xoay người đi về phía cổng trường học.
Bạch Ngọc sốt ruột, vô thức muốn gọi Đàm Mặc bảo anh chờ một chút, cô gái vừa mới lao xuống lầu cũng cùng xuất hiện dưới ánh đèn.
Không biết tại sao, Bạch Ngọc bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái chạy rất vội, nhanh chóng đuổi kịp thiếu niên đang đi một cách cực kỳ do dự và chậm chạp kia. Có lẽ là cô gọi tên thiếu niên, Đàm Mặc đột ngột quay đầu lại, theo bản năng, anh vươn tay ra đỡ lấy Kiều Lam đang vội vàng chạy tới.
Nhìn từ góc độ của Bạch Ngọc, hai người đứng cách nhau rất gần. Ánh đèn, bông tuyết, thiếu niên, thiếu nữ. Những hình ảnh này hợp lại với nhau đẹp đến mức khiến Bạch Ngọc hơi rung động.
Có chút xúc động muốn yêu đương.
Đàm Mặc hoàn toàn không biết những suy nghĩ lung tung rối loạn đó của Bạch Ngọc. Anh không ngờ rằng Kiều Lam lại nhìn thấy mình. Trong một thoáng, Đàm Mặc hơi hoảng hốt, nhưng trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn không nói nên lời.
“Trễ như vậy rồi sao