“Bạn học, cậu thật sự không cân nhắc một chút sao? Gia nhập hội học sinh thật sự rất có ích cho cuộc sống và các mối quan hệ của cậu sau này, về sau lúc tìm việc làm…”
Tạ Hoằng Nghị cẩn thận liếc nhìn Đàm Mặc đang đi giày.
Lúc trước cậu ta còn thuận miệng hỏi Đàm Mặc tại sao đến trường mà chẳng mang theo gì, ấy rồi xế chiều hôm đó, Đàm Mặc liền cùng cô bạn gái xinh đẹp của mình mua một đống đồ về.
Nhân phẩm của bạn cùng phòng mới thật sự khá tốt, Tạ Hoằng Nghị cảm thán. Tuy rằng Đàm Mặc và Kiều Lam rất khiêm tốn bỏ bao bì đi, nhưng là một người mê giày thích giày nhưng lại không mua nổi chúng, Tạ Hoằng Nghị nhìn một cái vẫn nhận ra vài đôi giày mà Đàm Mặc và Kiều Lam mua về.
Giá của vài đôi giày công lại tuyệt đối phải mấy vạn, chưa kể còn có nhiều quần áo như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo sao lúc người ta đến lại chẳng mang theo gì, gia cảnh tốt nên cứ mặc sức mà mua hết.
Vậy nên thành thật mà nói, những đàn chị này thề son sắt rằng sau này có thể hỗ trợ tìm việc làm gì gì đó, có khi Đàm Mặc người ta vốn không nghĩ đến chuyện đi tìm việc làm.
Quả nhiên, hoặc là Đàm Mặc không mở miệng, hoặc là chỉ có hai chữ hờ hững: “Không đi.”
Các đàn chị không bỏ cuộc, liên tục nói với Đàm Mặc rằng hội học sinh không phải muốn vào là vào, đây là một cơ hội rất hiếm có, nếu không phải thấy Đàm Mặc có thành tích tốt (quá đẹp trai), anh còn phải trải qua vòng phỏng vấn và tuyển chọn như những sinh viên khác mới có thể tham gia.
Nhưng cho dù có nói thế nào, Đàm Mặc vẫn trả lời hai chữ, “Không đi.”
Từ trong hai tiếng “Không đi” này của Đàm Mặc, Tạ Hoằng Nghị thậm chí còn nghe ra được tâm trạng của anh ----------
Càng lúc càng bực bội.
Đã ở ranh giới không thể nhịn được nữa.
Tạ Hoằng Nghị cảm thấy mình phải ra mặt một chút thôi. Cậu ta ho khan vài tiếng một cách cực kỳ cố ý, gọi Đàm Mặc rồi nói: “Đàm Mặc, còn hai phút nữa là đến chín giờ!”
Chín giờ đúng tan học, khoảng chín giờ các lớp sẽ kết thúc họp lớp. Vừa rồi Tạ Hoằng Nghị hỏi Đàm Mặc có muốn đến canteen kiếm đồ ăn sau khi họp lớp xong hay không, Đàm Mặc nói không đi, bảo mình phải đi đón bạn gái.
Thế là một đám đàn chị vây quanh Đàm Mặc nhìn thấy Đàm Mặc vừa rồi mặt mày vẫn không hề có chút biểu cảm nào đứng lên sau khi liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Xin tránh đường một chút.”
“Chuyện đó… Đàn em à…”
“Xin tránh đường một chút, tôi có việc gấp.”
Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một thiếu niên vừa mới lên năm nhất, nhưng khi Đàm Mặc lạnh mặt thì rất có lực cảnh cáo. Mãi đến khi thiếu niên đẹp trai cao ráo và nổi tiếng rời khỏi phòng học, một đàn chị hiếu kỳ mới hỏi Tạ Hoằng Nghị: “Chuyện gì mà vội vã thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Hoằng Nghị híp mắt một cách lười biếng, giọng ê a: “Đón bạn gái đó ~”
Muốn bao nhiêu cố ý thì có bấy nhiêu.
Quả nhiên vừa nói xong, tất cả đàn chị đều im lặng.
Cuối cùng Tạ Hoằng Nghị cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.
Này thì các chị không mời, tôi kém hơn Đàm Mặc có một tí tẹo như thế!
Hai người bạn cùng phòng khác ở bên cạnh đều mang vẻ mặt “tôi không biết cậu ta”.
Sau khi ra khỏi phòng học, Đàm Mặc mới thấy Wechat mà Kiều Lam gửi tới. Vừa rồi bị vây quanh mãi, cho dù không thích nhưng Đàm Mặc vẫn có phép lịch sự cơ bản. Dẫu có rất nhiều người đến tìm, Đàm Mặc không thèm để ý đến, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.
Anh không trả lời mà gọi thẳng cho Kiều Lam.
Cuộc gọi được kết nối, giọng cô gái không rõ lắm ở nơi đông người: “Bên anh cũng xong rồi hả?”
“Ừ.” Đàm Mặc trả lời. “Tòa nhà nào?”
Câu hỏi không rõ đầu đuôi vậy mà Kiều Lam có thể hiểu được ngay.
“Tòa nhà số ba, 3402.”
“Đợi anh.”
Kiều Lam cúp máy, nói với bạn cùng phòng: “Mấy cậu đi trước đi, mình còn có chút việc.”
Liễu Xán Xán thuận miệng hỏi: “Sao thế, có cần giúp đỡ không?”
“Không cần đâu.” Kiều Lam cười cười. “Bạn trai mình đến đón.”
“Cậu có bạn trai hả!”
Giọng La Man bỗng cất cao, khiến rất nhiều người xung quanh đều nhìn về hướng Kiều Lam bên này, đặc biệt là mấy tên con trai hôm nay thỉnh thoảng lại nhìn Kiều Lam. Lúc này La Man mới che miệng lại, nháy nháy mắt: “Mình đã bảo mà, Lam Lam cậu đẹp như thế sao lại có thể độc thân chứ? Xán Xán, chúng ta cũng nán lại xem bạn trai của Kiều Lam đi, được không?”
“Bạn trai của người ta, cậu xem làm gì?” Liễu Xán Xán quả thật không hiểu được.
“Đều là bạn cùng phòng cả mà.” La Man nói. “Mình cảm thấy Lam Lam xinh đẹp như thế, vậy người yêu cậu ấy có đẹp trai hay không đây. Hơn nữa bạn cùng phòng có bạn trai, trước tiên phải gặp một lần, sau đó mời chúng ta ăn bữa cơm. Chuyện này rất bình thường không phải sao?”
Ba người Kiều Lam cùng nhức đầu. Chuyện này bình thường lắm à?
Liễu Xán Xán không có tâm tình làm con thiêu thân với La Man. Bạn cùng phòng là bạn cùng phòng. Bạn trai của bạn cùng phòng là bạn trai của bạn cùng phòng. “Mình đi đây, cậu thích xem thì tự mà xem.”
“Này này!”
La Man nhìn hai người bạn cùng phòng rời đi ở phía trước rồi nhìn lại Kiều Lam hoàn toàn làm lơ mình, cuối cùng cô nàng vẫn chạy theo đám Liễu Xán Xán. Cô nàng không muốn đi một mình trong khuôn viên trường đâu.
Đàm Mặc ở tòa nhà chính. Kiều Lam ở tòa nhà số ba. Khoảng cách hơi xa một chút. Kiều Lam ngồi ở phía sau lướt xem tài khoản công khai của trường mà mình vừa theo dõi, không thấy Đàm Mặc đến.
Đàm Mặc nhìn Kiều Lam rồi đi tới, anh bỗng cảm thấy mình nhớ cô vô cùng.
Thành thật mà nói, anh thực sự không quen với nó.
Đặc biệt là lúc nghỉ hè, hai người gần như là cùng ăn cùng ở, hai mươi bốn giờ đều ở cùng một chỗ. Nhưng từ sau khi vào học, ký túc cách khá xa, phòng học cũng không ở cùng một chỗ. Ngoại trừ buổi trưa ăn cơm với nhau, hôm nay không còn lần gặp nào khác.
Cuối cùng cũng gặp lại Kiều Lam, sự bực bội, lo lắng và những cảm xúc tiêu cực vừa rồi của Đàm Mặc bỗng biến mất sạch sẽ.
Kiều Lam còn chưa kịp hỏi Đàm Mặc nói với các đàn chị cái gì, Đàm Mặc đã khai sạch sẽ toàn bộ, nói vừa rồi không trả lời tin nhắn là vì có người tìm anh, muốn cho anh vào hội học sinh.
“Anh nghĩ sao?”
“Không đi.” Đàm Mặc vẫn trả lời hai chữ này nhưng giọng điệu có thể thấy dịu dàng hơn nhiều so với lúc nãy. “Còn em?”
“Có thể em sẽ tham gia câu lạc bộ Tâm lý của trường hay đại loại vậy. Người hướng dẫn nói chuyện này rất hữu ích cho chuyên ngành…”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng học. Chớp mắt lúc sắp đi ra, Đàm Mặc đột ngột cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi Kiều Lam.
Kiều Lam giật nảy mình: “Còn có người…”
“Không có ai cả.” Đàm Mặc hài lòng sau nụ hôn, nắm lấy tay cô bước ra ngoài. “Đại học không có nói là không được yêu đương.”
Kiều Lam mỉm cười, mắt khẽ cong lên: “Vậy thì vị thành niên có thể yêu đương không?”
Đàm Mặc nheo hai mắt lại, nắm thật chặt bàn tay mềm mại trong tay: “Em đợi đấy!”
Đợi đến tháng sau.
Tháng sau anh sẽ