Nhật kí chia tay của nữ phụ
Chương 4
Kỳ thực cô cũng không giống với La Thiến trong truyện nên không hiểu lắm về những điều này, nhưng trong trí nhớ của cô đã có ký ức sau này của nữ phụ La Thiến, về sau nữ phụ La Thiến biết những chuyện này, có thể đoán được cô ta đã tức đến hộc máu như thế nào.
Đường Diễn cầm điều kiện trong tay mà tới, tính ra cũng chẳng có gì là không tốt. La Thiến nghĩ ngợi, lúc tự tử, nữ phụ La Thiến nói muốn mình giúp cô ta nhưng lúc đó lại không nghe rõ rốt cuộc nữphụ La Thiến muốn như thế nào. Dù sao cũng là người đã từng chết một lần, cho nên cô biết, ở thời khắc chết đi, người ta thường muốn một đời không hối tiếc. Tuy rằng nữ phụ La Thiến không phải là người tốt, nhưng cũng chưa từng giết người phóng hỏa, chỉ là tính tình kiêu ngạo, độc miệng, nói chuyện dùng lí lẽ không nể nang ai, cũng không biết suy nghĩ cho người khác,… Tóm lại chính là kiểu người không được người ta yêu thích.
Ngày đó, nữ phụ La Thiến tráo bản thiết kế của nữ chính, lại vu cáo nữ chính đạo nhái người khác một cách liều mạng như vậy, không muốn sống cũng không cần hãm hại người khác đến thế! Có điều cô ta bị đánh gãy hai chân là do người em trai yêu thương nữ chínhlàm, không tìm được việc làm có liên quan đến nam chính Đường Diễn, bị gả cho tên cờ bạc là do Bạch Nguyệt Quang làm, sau đó còn bị tên chồng ham mê cờ bạc đó đánh chết tươi. Cả đời cô takhông thể nói không bi thảm, vì những chuyện kia mà phải trả giá như vậy cũng quá lớn rồi. La Thiến đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, liền chắc chắn rằng, nếu chính mình trải qua cuộc sống như vậy, nhất định cách nghĩ lúc này của mình cũng sẽ giống cô ta. Rời xa nữ chính nam chính cùng với Bạch Nguyệt Quang, để cho bọn họ chìm trong cái tình trạng yêu hận dây dưa rắc rối không rõ đó, anh yêu em em không yêu anh lại anh yêu em lại vừa yêu cô ta… Không thể bị Trần Trừng lừa gạt thêm nữa, có điều kiện tốt phảinắm trong tay, mặc kệ cuối cùng nổi hay không nổi, cũng không đến mức về sau tức giận đến hộc máu. Dù sao có nổi được hay không, giấc mộng cuối cùng của La Thiến là trở thành một nữ đại gia bao thuê!
Trần Trừng nhìn La Thiến đứng một chỗ cười ngây ngô, đau đầu xoa xoa thái dương. Tài nguyên này rất khó lấy được, cực kỳ khó khắn. Bằng không thì hôm nay cô cũng sẽ không cố ý quay về bên này một lần. Mãi cho đến khi đưa La Thiến về nhà trọ, Trần Trừngcòn nhìn theo dặn đi dặn lại: “Nhớ kỹ phải cùng tổng giám đốc Đường nói một chút về bộ phim Chân Nhân Tú, biết đâu việc đó có thể xin được nhiều hạng mục, ngày mai Vũ Lâm trở về rồi.” La Thiến gật đầu, không nói gì liền đi lên lầu.
Ngày hôm sau 9 giờ trợ lý Triệu Vũ Lâm đến ấn chuông cửa, La Thiến ngáp ngắn ngáp dài ra mở, cô mặc áo ngủ tơ tằm, dáng ngườiđầy đặn, còn có gương mặt tinh sảo, nếu không ở trong giới giải trí, La Thiến như vậy đã xem như mỹ nữ hiếm thấy. Triệu Vũ Lâm nhìn lướt qua một lượt liền nói: “Chị Thiến, chị lại trở nên xinh đẹp rồi.” Lúc cô mới đi theo La Thiến, La Thiến kỳ thực có hơi quê mùa,mặc dù khuôn mặt không tệ, thế nhưng loại quê mùa này là toát ra từ trong xương cốt. Từ sau khi La Thiến theo tổng giám đốc Đườngcũng bắt đầu biết làm đẹp, mặc đồ hiệu, tập gym, bắt đầu học khí chất phong thái đến dáng đi này nọ. Chẳng qua việc này không mất tới một năm, La Thiến càng trở nên xinh đẹp hơn, càng làm cho người khácyêu thích, làn da trắng nõn, ánh mắt long lanhnhư nước, ngay cả khi cô cười rộ lên cũng trở nên sáng lấp lánh.
“Em thật sự là càng ngày càng biết cách ăn nói rồi.” La Thiến nở nụcười, khí chất quý tộc học được ngày đó, là những thứ nữ phụ La Thiến khắc vào xương cốt. Bởi vì cô ta không có, cho nên liều mạng học những điều này, luyện tập kỹ thuật diễn còn chưa từng nghiêm túc như vậy, có điều so với quý tộc chân chính thực ra vẫn không giống.
“Chị Thiến Thiến, mấy ngày này chị đều không dặn dò em điều gì
La Thiến nghĩ một lát liền nói: “Chị không đi đâu, hôm nay tới công ty tổng giám đốc Đường chứ!” Nữ phụ La Thiến không phải chưa từng đến đó, nhưng đều bị đuổi ra ngoài. Có điều nếu cứ chờĐường Diễn đến, bộ phim Chân Nhân Tú này sẽ chẳng có hy vọng gì, Đường Diễn nhanh thì nửa tháng chậm phải ba tháng mới tới một lần. Cho nên, thời gian thân mật vớitổng giám đốc Đường kỳthật tính ra cũng chẳng nhiều.
La Thiến ninh chút cháo, lại mang theo ít dưa muối, gói lại cẩn thận rồi cùng Triệu Vũ Lâm ra ngoài.
“Chị Thiến, vẫn đi sao?” Triệu Vũ Lâm chính là bị đuổi thành sợ, quả thực có hơi mất mặt.
“Đi thôi, nghe nói Chân Nhân Tú kia đã có không ít người. Còn không đi sẽ không có cơ hội đâu.” La Thiến gật đầu, bộ phim Chân Nhân Tú này là một tiếc nuối của nữ phụ La Thiến, bởi vì cuối cùngChân Nhân Tú gây được tiếng vang lớn, là bệ phóng cho nhiều gương mặt mới.
“Vâng ạ!” Triệu Vũ Lâm lấy xe hơi nhỏ chạy bằng điện của mình ra đưa La Thiến đến cổng lớn của Đường thị.
“Chị Thiến, chị đi vào chờ trước, em đi đỗ xe đã.” Triệu Vũ Lâmnhô đầu ra nói. Hiện tại đang vào tháng 7, cho dù buổi sáng cũng đã hơi nóng rồi, La Thiến gật đầu, đi về phía tòa nhà Đường thị. Tập đoàn Đường thị là tập đoàn mới, lĩnh vực hiện tại tập trung là nghiên cứu khoa học kỹ thuật, phát triển mạng lưới internet và đầu tư vài chi nhánh về giải trí. Cả tòa nhà này đều được Đường thị muarồi sửa sang lại, dù chỉ mới thành lập 6 năm, nhưng chắc chắn đã nằm trong top những tập đoàn đứng đầu cả nước.
Khi La Thiến đến đại sảnh, nữ tiếp tân nhìn thấy cô, đau đầu cúixuống thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh. “Trời ạ, La đại tiểu thư này lại tới nữa.”
“Mặc kệ cô ta.”
“Thật là phiền phức, sao sếp tổng có thể nhìn trúng cô ấy chứ.”
“Hừ, chỉ là một món đồ tiêu khiển mà thôi, cũng không phải nghiêm túc gì.”
Hai người đang tán chuyện vui vẻ, La Thiến gõ mặt bàn nói: “Tôi tới tìm tổng giám đốc Đường của các cô.”
Hai người lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, cô gái bên phải nói: “Xin chào cô La, cô có hẹn trước với tổng giám đốc Đường không?” La Thiến sửng sốt, còn phải hẹn trước? Cũng không phải gặp chủ tịch mà. Cô gái bên trái có vẻ sợ La Thiến nổi giận, liền nói: “Cô La, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” Sau đó nhanh nhẹngọi điện thoại đến phòng tổng thư ký, chưa nói được hai câu đãnhanh chóng dập máy, mỉm cười nói với La Thiến: “Tổng giám đốc Đường không rảnh ạ.”
“Vậy tôi đi lên chờ anh ta.” La Thiến nói.
“Xin cô La đừng làm khó bọn tôi, cô cũng biết, để cô tự ý đi lên, chúng tôi đều phải bị đuổi việc mất. Đợi khi cô hẹn trước với tổng giám đốc Đường thì lại đến đi nhé!” Cô gái bên phải dùng gương mặt tươi cười ôn hòa để từ chối.
La Thiến mặt không biểu cảm liếc mấy người đó một cái, đi tới khu chờ ở tầng một tìm một cái ghế sofa ngồi xuống. Triệu Vũ Lâm rất nhanh đã đi vào, thấy La Thiến ngồi ở đấy liền vội vã chạy tới hỏi: “Chị Thiến, sao rồi?”
La Thiến mặt vẫn không biểu cảm, trong lòng tuy cực kỳ tức giận nhưng giọng nói lại cực kỳ bình thản: “Không lên được.” Dù thế, Triệu Vũ Lâm vẫn nghe ra nét buồn phảng phất, nhẹ giọng an ủi: “Hay là chị… thử gửi weixin cho tổng giám đốc Đường xem sao?” La Thiến đã tiếp nhận những kí ức sau này, rầu rĩ nói: “Hắn không đồng ý lời mời kết bạn của chị.”
Trời ạ, hai người này đã tới cái quan hệ kia rồi, ngay cả weixin cũng không thêm nhau sao? Trong lòng Triệu Vũ Lâm phỉ nhổ, ngoài miệng lại hỏi: “Điện thoại chị đâu?”
“Ở đây.” La Thiến rút di động ra, bắt đầu gõ chữ.
— Tổng giám đốc Đường thân yêu, em là Trái tim nhỏ ngọt ngào giải sầu đêm khuya tịch mịch của anh đây. Hôm nay em đặc biệt mang đến một bữa sáng thơm ngon đến, không biết tổng giám đốc Đường có rảnh không?
Cô cứ như vậy không đầu không đuôi mà gửi đi, không lo lắng việclúc sáng sớm Đường Diễn đang uống cà phê nhận được tin nhắn này, vì giữ thể diện đã nhịn xuống không phun ra đến suýt bị sặc cà phê nghẹn đến tắt thở.