Ngày 1 tháng 10 năm 2016
Hôm nay Nguyệt Anh gọi điện cho tôi nói vụ án của anh Nhật Minh có phát hiện mới.
Tôi vỡ òa trong ngạc nhiên và vui sướng.
Tôi nhanh chóng đến nhà ba mẹ Trần, cả Nguyệt Anh và Lâm Phong đều ở đó, còn có thư ký trước kia của anh.
Phạm Ngọc Ánh là cô thư ký đầu tiên của Nhật Minh từ khi anh lên chức giám đốc tài chính của công ty Thiên Lộc.
Cô ấy vẫn đảm nhiệm chức thư ký của anh cho đến ngày anh bị bắt giam.
Sau đó Ngọc Ánh ở lại công ty, làm thư ký cho giám đốc tài chính mới hiện giờ.
Vụ kiện trốn thuế của Thiên Lộc trước kia Ngọc Ánh đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Cô ấy không vì anh đang trong giai đoạn thất thế mà rời đi.
Tôi còn nhớ trong phiên tòa xét xử cuối cùng, khi anh bị phán 2 năm tù giam, Ngọc Ánh đã nói với luật sư biện hộ của anh: “Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh anh ấy vô tội.”
Thực ra tôi đã biết từ lâu rằng Phạm Ngọc Ánh có tình cảm với Nhật Minh của tôi.
Tôi không biết anh có nhận ra hay không, nhưng không thể phủ nhận rằng Ngọc Ánh là một cô thư ký tài giỏi và trung thành.
Tôi rất cảm ơn cô ấy vì đã giúp đỡ anh cả khi anh còn làm việc và khi anh bị vướng vào vòng lao lý.
Ngọc Ánh thấy tôi đến chỉ gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với ba mẹ Trần.
Cả buổi hôm đó tôi chỉ để ý hai chuyện.
Một là, Ngọc Ánh và các bạn của anh đã tìm ra đầu mối quan trọng trong vụ án của anh.
Hai là, có thể rất nhanh thôi, Nhật Minh của tôi sẽ được giải oan và trở về.
Ngày 2 tháng 10 năm 2016
Tôi ở lại nhà ba mẹ Trần để theo dõi tiên triển vụ án của anh.
Mọi người điều tra bí mật, tôi chỉ có thể nghe được tin tức từ chỗ ba mẹ Trần.
Ngày 3 tháng 10 năm 2016
Ba Trần cùng Phạm Ngọc Ánh bay vào miền Nam, nói là tìm chứng cứ quan trọng.
Ngày 7 tháng 10 năm 2016
Tôi ngày ngày chờ đợi tin tức của ba Trần.
Từ ngày ba vào Nam ngoại trừ cuộc gọi báo bình an thì vẫn chưa gọi lại một lần nào.
Mẹ Trần cũng như tôi thấp thỏm lo lắng.
Mấy ngày nay chúng tôi ăn thứ gì cũng không còn cảm nhận được mùi vị, miễn cưỡng nuốt vài thứ vào miệng.
Ngày 10 tháng 10 năm 2016
Ba Trần quay về nhà với gương mặt mệt mỏi, nhưng niềm vui giấu sau đó thì không cách nào che lấp được.
Cuối cùng thì tảng đá trong