Ngày 5 tháng 1 năm 2017
Lúc ngủ dậy trời vẫn còn sớm, những tia sáng yếu ớt lọt qua kèm cửa hắt lên một góc giường.
Nhật Minh còn đang ngủ, cánh tay anh vòng qua người tôi.
Tôi nhẹ nhàng rời tay anh sang bên cạnh, định đứng dậy thì bị một lực mạnh kéo nằm lại xuống giường.
“Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi.”
Anh không mở mắt, áp mặt tôi vào ngực anh.
“Nhưng em không ngủ được nữa.”
Tôi không ngẩng được đầu lên, tay ở sau lưng anh vùng vẫy muốn dậy.
Anh siết chặt vòng ôm, không cho tôi giãy ra.
“Nằm với anh thêm lúc nữa.”
Tôi hết cách, không thể làm gì khác hơn là yên ổn nằm trong vòng tay anh.
Nhìn anh có khác gì một đứa trẻ không chứ, bám dính người khác, lại còn không cho người ta dậy.
Anh nói xem thói quen tốt dậy sớm chạy bộ buổi sáng của anh đi đâu mất rồi.
Trước kia luôn là anh chê em lười, giờ ai mới là người lười biếng đây hả.
Suy nghĩ oán giận anh là thế, nhưng cả người lại vui rạo rực.
Cơ thể anh rất ấm, cao lớn và mạnh mẽ, chỉ một vòng tay là ôm trọn tôi vào lòng, giống như đang che chở tôi.
Tôi thích nhất là ngủ trong lòng anh, có thể lắng nghe tiếng tim anh đập, có thể cảm nhận được nhịp thở đều đều của anh, dù có gió mưa sấm chớp bên ngoài cũng không còn thấy sợ.
Cứ nghĩ rằng sẽ không ngủ được nữa, ai ngờ tôi lại thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại lần nữa trời đã sáng rõ, rèm cửa che kín không để ánh sáng làm chói mắt tôi.
Nhật Minh đang ngồi dựa vào đầu giường xem tin tức trên laptop, tôi ghé mắt nhìn qua, vẫn là những bản tin tài chính chán ngắt.
Thấy tôi động đậy, anh để laptop lên bàn rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn chào buổi sáng.
truyện tiên hiệp hay
“Em đói chưa? Anh gọi đồ ăn cho em nhé?”
Tôi lắc đầu, đẩy người lên gối đầu lên chân anh.
“Anh đã định đi làm ở đâu chưa?”
Anh xê dịch chân để tôi tìm một vị trí thoải mái, tay anh như có như không vuốt tóc tôi.
Thói quen nghịch tóc này không biết anh có từ bao giờ.
Từ lúc chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau, anh rất biết tận dụng lợi ích của một người bạn trai, luôn chiếm tiện nghi của tôi, còn tỏ ra như lẽ tất nhiên.
“Có vài công ty tìm đến anh, anh còn đang suy nghĩ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Họ đưa ra lợi ích quá ít ư?”
Anh chuyển từ nghịch tóc tôi sang nghịch tay tôi.
Tay anh lớn ôm trọn nắm đấm nhỏ của tôi, tôi dùng ngón út gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
“Cũng không hẳn, ít nhất là hơn nhiều so với suy nghĩ của anh.
Chỉ là trước đó anh muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó vì chuyện của em mà buồn chán, chưa muốn đi làm ngay.”
Cái gì gọi là vì chuyện của tôi? Hoàn toàn là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Nhiều lần hắt hủi tôi, lại còn thân thiết với Ngọc Ánh trước mặt tôi.
Anh đừng tưởng em đã tha thứ cho anh hết rồi nhé.
“Ý anh tất cả là tại vì em?”
Tôi nheo mắt nhìn anh, chỉ cần anh nói một chữ đúng tôi liền ngay lập tức trở mặt với anh.
Để xem tôi có cắn chết anh không.
Có lẽ nhận ra tôi tức giận, anh vội cười lấy lòng.
“Là lỗi của anh.
Là anh quá ngu ngốc mới đẩy em ra xa anh như thế.
Anh sẽ đền bù cho em hết quãng đời còn lại.
Được chứ?”
“Vậy còn được.”
Ngày 6 tháng 1 năm 2017
Hôm nay tôi gặp lại Cao Hùng trên một bến cảng của Singapore.
Cao Hùng là cậu bạn đã từng rất thân của tôi, học cùng tôi bảy năm trung học.
Trước kia tôi có rất ít bạn thân, Cao Hùng là một trong số đó.
Trong lòng tôi, cậu ấy thân thiết giống như Nguyệt Anh vậy.
Tôi không nhớ rõ chúng tôi thân với nhau bắt đầu từ lúc nào, nhưng tôi lại nhớ rõ chúng tôi trở nên xa lạ từ khi nào.
Cao Hùng học đại học ở Việt Nam được hai năm thì