Ngày 10 tháng 8 năm 2016
“Mai sau, anh sẽ lại thích một người khác, người ấy toàn bộ đều giống với em.” – Thẩm Dục Luân.
* * *
Nếu như có một ngày, anh lựa chọn rời xa tôi, để cuộc sống của anh không còn tôi nữa, tôi sẽ chấp nhận và chúc anh hạnh phúc.
Nhưng anh không có ở bên, anh không nhớ đến tôi nữa, thì tôi biết phải làm sao?
Ngày anh đến ánh nắng dịu nhẹ, hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời.
Tôi vẫn còn nhớ rõ màu áo sơ mi anh mặc.
Bởi vì ngay từ lần gặp gỡ ấy, tôi đã bị anh cuốn hút đến khó có thể thoát ra.
Ngày anh đi ánh nắng vẫn dịu nhẹ, nhưng không xóa đi được cái lạnh giá của trời.
Tôi nhìn gió vờn tóc anh, nhìn lá chạm trên đầu vai anh, nhìn những người khác đưa anh đi xa dần.
Tôi đứng đó, cạnh cây phượng vĩ già, cho đến khi những cây đèn đường được thắp sáng, mặc cho trời gió lạnh, mặc màn đêm buông xuống, nhìn anh đi xa dần.
Mỗi khi nghe tiếng sóng vỗ, mỗi khi ngắm hoàng hôn buông xuống nhường chỗ cho mặt trăng, tôi lại cảm thấy cô đơn.
Tôi ước gì, tôi có thể nhờ cơn gió mang tình yêu ấy đến bên anh.
Tôi không biết liệu tôi đợi anh được bao lâu.
Tôi cũng không biết liệu tôi có thể yêu một người khác.
Nếu có người toàn bộ đều giống anh, tôi cũng không chắc mình có thể yêu người đó.
Vì dù người đó có giống thế nào, cũng không phải là anh.
Ngày 12 tháng 8 năm 2016
“Anh yên tâm đi! Không có anh, em sống không tốt chút nào.” – Thẩm Khải Ni
* * *
Trong công việc tôi luôn yêu cầu mình phải cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng trong cuộc sống tôi lại là một người rất tùy hứng, rất hậu đậu.
Khi còn đi học tôi là một cô nàng nghịch ngợm, đến khi đi làm cũng không khiến người khác bớt lo.
Tôi không cẩn thận tự làm mình bị thương là chuyện bình thường, từ nhỏ đến lớn vẫn thế.
Tôi không có thói quen mang sẵn ô bên người, kể cả khi ra đường thấy trời âm u nhưng vẫn ôm tâm lý cầu may, nghĩ lúc về chắc sẽ không mưa nữa.
Hôm ấy là một ngày đầy gió, lúc tan làm thì trời mưa to, tôi đứng trước cổng công ty loay hoay không biết nên làm thế nào để về.
Rồi anh xuất hiện trong màn mưa, như chàng hoảng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Anh đưa tôi về tận phòng, nói lời tạm biệt, rồi mỉm cười bước đi.
Đêm đó tôi đã mơ một giấc mơ thật đẹp.
Trong mơ tôi là nàng công chúa, còn anh là hoàng tử của đời tôi, dắt tay tôi đến lâu đài của tình yêu và hạnh phúc.
Trên đường đi tôi rất hay vấp ngã, vì cái tính ẩu đoảng của mình mà chịu không ít khổ.
Đi cùng tôi anh giống như đang trông một đứa trẻ, cứ phải nhìn trước ngó sau giúp tôi, kịp thời đỡ tôi nếu vấp phải đâu đó.
Khi bên anh tôi rất vô tư, không phải lo lắng gì hết, mọi chuyện đều có anh xử lý.
Vì vậy mà đến khi anh không còn ở bên, tôi như một đứa trẻ lạc đường, tự mình lo cho mình.
Ngày trời mưa tôi phải chạy mưa về nhà, có vấp ngã cũng phải tự mình đứng lên, khi ốm khi mệt sẽ tự mình uống thuốc, lúc mệt mỏi cũng không có ai cho tôi bờ vai để dựa vào.
Nhật Minh, không có anh, em sống không tốt chút nào.
Ngày 20 tháng 8 năm 2016
Có một hôm thức dậy muộn gần trễ giờ làm, lúc vội vàng định bắt xe thì anh dừng ngay trước mặt tôi, chở tôi cùng đến công ty.
Sau ngày ấy, anh trở thành tài xế chuyên dụng của tôi, trừ khi tôi chụp ngoại cảnh ở ngoài, còn mỗi lần tới công ty sẽ đi cùng anh.
Trong công ty bắt đầu có lời đồn đại về chúng tôi.
Anh đẹp trai, lại tài giỏi, rất nhiều cô gái trong công ty thích anh.
Đến giờ nghỉ trưa, các cô gái văn phòng tôi xúm lại quanh tôi tiến hành tra khảo.
“Nói mau, em và giám đốc Minh có quan hệ gì?”
Người hỏi tôi là Trần Mai Lan, là một cô gái nhỏ nhắn, lanh lợi.
Công lực tám chuyện của chị ấy