Em vẫn nghĩ lần đầu tôi gặp em là ở bãi biển Đồ Sơn hôm ấy.
Nhưng thực ra em không biết, tôi cũng chưa từng nói cho em biết, tôi đã thấy em rất nhiều lần trước đó rồi.
Em là cô bạn thân của em gái tôi – Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh ở đâu cũng nhắc với tôi về em.
Có hôm là kể chuyện em và con bé cùng trải qua.
Có hôm là kể chuyện em thông minh và xinh đẹp thế nào.
Có hôm lại ca thán em vì chuyện gì đó mà cho con bé leo cây.
Từng ngày từng ngày, cứ thế Nguyệt Anh gieo giắc vào đầu tôi hạt mầm mang tên Hạ Kiều.
Khuôn mặt em, ánh mắt em, nét cười của em, từng thứ một dần in đậm trong tâm trí tôi.
Trong ví tôi từ lâu đã để ảnh của em, chính xác hơn là ảnh em chụp cùng Nguyệt Anh trong buổi lễ tốt nghiệp cấp ba.
Em cười tươi trong ánh nắng, đôi mắt híp lại trên khuôn mặt căng tràn sức sống của tuổi trẻ.
Lần đầu tiên trong đời tôi say mê ánh mắt của một người đến vậy.
Lúc chính thức gặp em, em không biết tôi đã kìm nén thế nào mới không đưa tay chạm vào mắt em.
Đôi mắt ấy tôi nhìn ngắm đã lâu, khi thấy rồi còn đẹp hơn ngàn lần trong tấm hình.
Đôi mắt ấy trong xanh như biển cả, êm dịu như mặt nước, ngắm một lần rồi là chỉ muốn được nhìn ngắm mãi.
Em vẫn luôn cho rằng em đơn phương thích tôi trước.
Nhưng có lẽ tôi mới chính là người chìm đắm trước trong hương vị của em.
Khi yêu nhau chúng tôi chưa từng cãi vã, chỉ vì khi nhìn vào mắt em, tôi rất muốn làm cho đôi mắt ấy luôn cười, sẽ không chịu được mỗi khi em buồn.
Nhưng tôi đã không làm được điều đó, tự tay tôi phá hủy niềm hạnh phúc của chúng tôi.
Tôi đã không nghĩ đến cảm nhận của em, chỉ làm những gì mình cho là tốt với em.
Thật may, may là