Cao Chấn Bảo vơi sự ấm ức không hề nhẹ đạp vào cánh cửa phòng F1 và BOF. Tiếc tay cánh cửa rất xịn nên không hề hấn gì với cú đạp của Bảo. Căn phòng lại thuộc dạng cách âm nên bên trong không nghe thấy tiếng động gì.Cốc…cốc…cốc…không hề có câu trả lời (hehe phòng cách âm mà không nghe thấy là phải. Thuận Phong Nhĩ còn không nghe thấy chứ đến bố của Thuận Phong Nhĩ còn không nghe thấy nữa là)
Đợi mãi…đợi mãi…xong rồi lại đợi mãi…xong rồi lại (thôi! định đợi tới sáng luôn à, xông vào đi!) Bảo quyết định mở cửa vào luôn, vừa mở cửa BOF đã chăm chăm nhìn vào Bảo.
Trường: "Sao tự tiện như ruồi vậy hả anh chàng Wonder Boy!"
Bảo: "Tôi gõ cửa mãi mà các cậu không ra!"
Hào: "Trời ơi! đây là phòng cách âm, gõ làm sao mà nghe thấy được, ở ngoài cửa có chuông kia mà, bấm vào là bọn tôi ra mở cửa ngay. Mắt cậu có bị cận thì………"
Bình cướp lời: "thì cũng phải nhìn thấy mờ mờ cái chuông cửa chứ. Chuẩn không!"
Hào: "Cậu thông minh đấy ngoài việc cứ thích ngồi xổm vào mồm của người khác!"
Bảo: "Tôi đến là để…………………"
Trường: "để xin vào làm fan hâm mộ của tôi đúng không?"
Bình: "fan hâm mộ cái gì. Có mà thằng hâm ngồi trên nấm mộ còn hợp lí hơn. Cậu ta đến là để khám tai cho tụi mình đấy!"
Hào: "sao lại khám tai"
Bình: "Thì đây là phòng cách âm, cậu ta mà gõ cửa thì tới bố của Ngọc Hoàng cũng chả nghe thấy được. Cậu ta muốn