Sau một ngày khá là bận rộn, ai về nhà nấy, và công việc trước khi đi ngủ Ngọc thường làm là viết nhật ký: "Hôm nay, tôi đã đoạt giải trong cuộc thi tìm kiếm hoàng tử nụ cười. Tôi lại nhớ về cái vụ việc ấy. Lòng buồn rượi rượi. Mà cũng muộn rồi, không viết nữa.
Sáng hôm sau, Ngọc nhí nhảnh tung tăng đến trường, vừa chạy vào lớp vừa hát vu vơ:
- Sáng sớm thức dậy thấy sao mình đẹp hơn hôm qua, khép đôi mi lại và chợt nghe trái tim đập tinh tinh tinh!
Nhắm mắt lại, Ngọc đâm sầm ngã nhà vào Cao Chấn Bảo. Ngọc thì thầm vào tai bảo tối nay hẹn ở tháp ngôi sao, nhớ đến nha, đừng để tôi thất vọng!
Một ngày dài đằng đẵng trôi qua cuối cùng cũng đến buổi tối. Ngọc chờ mãi, chờ mãi, chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy bảo đến. Chợt trời mưa to. Còn đối với bảo thì anh ta đang làm gì? A, hóa ra anh chàng này đang đi mua sắm, có đợt hàng giảm giá mà! Nhìn bên ngoài trời mưa tầm tã. Bảo thầm nghĩ liệu cô ta có ngu dốt mà dầm mưa chờ mình không nhỉ? Không nghĩ nhiều Bảo cầm ô đi đến tháp Ngôi Sao. Thấy Ngọc khom mình ngồi trên chiếc ghế đã ngoài đường, cả người ướt như chuột lột. Bảo thầm lo lắng chửi rủa cô nàng ngốc nghếch này sao phải đợi mình đến nỗi người ướt hết sạch. Vội vàng chạy đến phía cô ngồi. Anh vác cô lên đi vào tháp và thả cô xuống. Mua một cốc cà phê nòng cho cô ở máy