Ngô Tịnh làm thủ tục xuất viện cho Vu San San, Vu San San trực tiếp được ở nhà nghỉ dưỡng.
Mỗi ngày ở nhà nằm ngủ nằm ăn, vốn dĩ không dễ gì mới gầy được chút thịt lại nhanh chóng mọc trở lại, đồng thời còn có xu hướng phát triển hơn trước.
Mà vốn Ngô Tịnh nhìn chằm chằm để cô giảm béo, nhưng thấy bộ dạng bị thương đến tàn tật của cô, cũng không nỡ tra tấn cô nữa, đối với việc cô vui chơi ăn uống cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vu San San cảm thấy, khả năng đây chính là mệnh của cô a! Cuộc đời này của cô vô duyên với "gầy".
Nếu đã vô duyên, vậy thì tùy duyên vậy!
Cứ như vậy, sau một tuần của Vu San San, thành công tăng lên hai cân so với thể trọng trước khi giảm.
Quá tốt, hình tượng lại kém hơn rồi.
Kết quả của việc xem mắt chỉ thấy một đường chết.
Hôm nay dì Vương sáng sớm đã tới giám sát Vu San San đi xem mắt, thấy Vu San San mặc áo phông đen quần dài, lại vỗ đùi nói: "Ây a, sao con lại không biết chăm chút một chút chứ, tối thiểu cũng phải mặc cái váy, trang điểm qua hay gì đó chứ, như vậy mới xinh mà."
Vu San San xoa bóp đống thịt trên người mình, lại chỉ đùi của bản thân, "dì Vương, mặc váy trang điểm cũng không giấu được đống thịt này, đều là phí công tra tấn, lại nói nữa, cái chân gãy này của con làm như thế cũng không tốt, cứ vậy đi là tốt nhất."
Dì Vương cố ý đánh cô một cái, "con cái đứa này, sao lại không có chút tích cực nào vậy, mặc cái váy trang điểm một chút cũng biểu thị một loại lễ phép coi trọng mà, đi nhanh, đi nhanh, đừng lề mề nữa."
Không có biện pháp, Vu San San không thể làm gì khác hơn là thay mội bộ váy liền áo dưới ánh mắt nghiêm nghị của dì Vương, lại thêm trang điểm, lúc này mới có thể ra cửa.
Chỉ có điều trước khi xuất phát lại có một rắc rối nhỏ, dì Vương thấy Đô Đô cũng muốn theo cùng lập tức có chút lưỡng lự, thấp giọng nói: \ "San san a, không dẫn Đô Đô đi nữa nhé? \"
Vu San San nhíu nhíu mày: \ "dì Vương, có phải dì chưa nói với người ta biết con đã có con đấy chứ? \"
Dì Vương nói: "Ta có thể gạt người sao, nói rồi mà, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt lại dẫn theo đứa nhỏ đi có phải có chút không hợp lý mà."
Vu San San lại không đồng ý: \ "con cảm thấy rất thích hợp nha, dì Vương, đối phương biết con có con cái rồi, vẫn đồng ý gặp mặt.
Đây rõ ràng đã chấp nhận sự tồn tại của Đô Đô, nếu ngay cả lần đầu tiên gặp đứa nhỏ cũng có ý kiến, vậy chứng tỏ không thích hợp với con rồi, cũng không cần thiết tiếp tục gặp con nữa, con nói có đúng không dì Vương?"
Dì Vương vừa nghe, cũng hiểu đạo nghĩa này, nếu như tiểu tử kia không chấp nhận Đô Đô, vậy cũng không cần tiếp xúc, \ "được rồi, vậy thì dẫn đi đi.
\"
Trong lòng Vu San San vẽ ra hình trái tim.
Đô Đô rất hưng phấn, bởi vì mẹ muốn dẫn cậu ra ngoài chơi, đã rất lâu cậu rồi mới được ra ngoài chơi.
Có điều sau khi xuống xe thấy mẹ dẫn cậu vào quán cà phê, cậu có chút nghi hoặc, níu lấy làn váy cô ngửa đầu hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta không đi chơi sao?"
Vu San San xoa xoa đầu tròn vo của hắn, \ "ăn đồ ăn cũng là đi chơi mà, đợi chút nữa mua kem cho con nhé."
Vốn Đô Đô nghe không phải ra ngoài chơi có chút thất vọng, nhưng lại nghe thấy có kem, chút thất vọng ấy lập tức biết mất, chân ngắn nhanh chóng nhảy bật lên, cực kỳ vui sướng, \ "chúng ta nhanh nhanh đi vào đi! \"
Hai mẹ con tiến vào quán cà phê, phục vị lập tức tiến tới hỏi, Vu San San chưa kịp tìm kiếm đối tượng xem mắt của mình ngày hôm nay, một giọng nói nam nhân đã truyền tới, \ "Vu tiểu thư, chỗ này.
\"
Vu San San quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc sơ mi xám lạnh ngắn tay đứng lên tại chỗ, đang vẫy tay với cô.
Không thể nghi ngờ, người này chính là đối tượng xem mắt của cô.
Vu San San một tay nắm lấy gậy ba chân (kiểu nạng ấy ạ), một tay nắm lấy tay Đô Đô, lúc tới gần mới nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông này, kiến người khác ngoài ý muốn chính là, hoàn toàn không giống phán đoán trước kia của cô xấu xí, tướng mạo nam nhân này vẫn tính thanh tú, không đến nỗi quá xấu để không tìm được bạn gái, sao cần phải đi xem mắt?
Nam nhân vươn tay, lời nói lộ ra sự câu nệ: \ "Vu tiểu thư chào cô, tên tôi là Phùng Nghị.
\"
\ "chào anh, tôi tên là Vu San San." Vu San San buông Đô Đô ra, bắt tay với người này, thuận tiện giới thiệu Đô Đô luôn, \ "Đây là con trai tôi, Đô Đô.
\"
Phùng Nghị nhìn về phía Đô Đô, cúi người vươn tay cười nói, \ "Đô Đô chào cháu nhé."
Nhìn hắn muốn bắt tay mình trịnh trọng như vậy, vốn Đô Đô còn ngập tràn chút biểu tình nghi ngờ lập tức chuyển thành vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang duỗi duỗi móng vuốt toàn thịt của mình ra bắt tay với người ta, \ "chào chú ạ, con là Đô Đô, lần đầu gặp mặt mong được chỉ giáo nhiều hơn.
\"
Phùng Nghị bị biểu tình tiểu đại nhân của tiểu gia hỏa này chọc cười, cười cười nhìn về phía Vu San San, nói: \ "Đô Đô thật đáng yêu.
\"
\ "Ai nha, cũng bình thường thôi, nó rất nghịch ngợm.
\" Vu San San khiêm tốn trả lời, kỳ thực trong lòng rất hưởng thụ lời khen của hắn.
Mặc kệ người này có nói lời khách sáo hay không, màn võ thuận thể diện này làm cũng không tồi, vốn dĩ cô nghĩ hắn nhìn thấy mẹ con cô mặt sẽ biến sắc.
Bất quá cảm thấy người này có chút nhút nhát xấu hổ, nói chuyện với cô còn khẩn trương, rất hiếm thấy nam nhân ở tuổi này còn như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Phùng Nghị đã đem thực đơn tới trước mặt hai mẹ con, \ "hai người muốn uống gì, gọi nhiều một chút, đừng khách khí.
\"
Vu San San cũng xác định không khách khí với hắn, đã gọi một cốc cappuccino, còn thay Đô Đô gọi một ly kem, còn một phần điểm tâm.
Đô Đô vốn đang nghi hoặc người chú này là ai tại sao lại ăn uống cùng bọn họ, nhưng mắt thấy đồ ngon lập tức được đưa tới liền đem nghi hoặc quên mất, thống khoái ăn ngon miệng.
Vu San San: .
Lỗ cho mình còn nghĩ nếu hắn hỏi tới thì làm sao để bịa chuyện lừa ngươi, phi, tất cả chỉ là nghĩ nhiều mà thôi.
Đại khái bởi Đô Đô ở đây, Phùng Nghị ngại ngùng không nói gì, chỉ nhìn ngắm Đô Đô ăn đồ ăn, Vu San San cũng không muốn nói gì với hắn, nhưng vốn đang xem mắt, có những lời cần phải nói rõ ràng, ví dụ, bọn họ không thích hợp.
Cho nên, nhìn Đô Đô ăn sắp xong, Vu San San xoa bóp thịt