Ngô Tịnh bất động thanh sắc liếc nhìn nam nhân đối diện đang lau miệng cho Đô Đô, nuốt xuống thức ăn trong miệng, cười nhẹ mở miệng hỏi: \ "Nguyên tiên sinh, mạo phạm hỏi một chút, không biết ngài làm gì a? \"
Một người nam nhân có đáng tin cậy hay không, chức nghiệp cũng là một nguyên tố hết sức quan trọng, từ chức nghiệp có thể nhìn ra rất nhiều, cho nên tuy là lần đầu tiên gặp mặt cứ hỏi như vậy có điểm không lễ phép, nhưng Ngô Tịnh vẫn mở miệng hỏi.
Cuối cùng cô muốn phán đoán một chút ba của Đô Đô rốt cuộc là người nào, hai mẹ con đừng bị dao động, loại chuyện như vậy vẫn nên càng cẩn thận càng tốt.
Nguyên Lãng ngược lại không cảm thấy mạo phạm, từ trong giọng nói của Đô Đô có thể biết vị Ngô tiểu thư này bình thường đối với hai mẹ con họ chiếu cố rất nhiều, giờ cô hỏi chức nghiệp của hắn, đại khái muốn giúp hai mẹ con thanh trấn, hắn cảm thấy tình hữu khả nguyên.
Nguyên Lãng chính sắc trả lời: \ "Tôi là một quân nhân.
\"
Tôi là một quân nhân.
Trên chữ đã biểu thị sự phi phàm của bản thân.
Bất luận trong lòng Ngô Tịnh từ trước có bao nhiêu phỏng đoán không tốt với ba của Đô Đô, giờ khắc này, nghe được câu trả lời này đều đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác áy náy trước kia đã phỏng đoán sai lệch của bản thân.
Quân nhân, từ ở mức độ rất lớn mà nói là đại danh từ có thể tin.
Nếu như vậy cái chức nghiệp này còn không đáng tin cậy, nghề gì đáng tin cậy đây?
Tối thiểu một người lính sẽ không làm ra chuyện dụ dỗ thiếu nữ có thai rồi vô vình vứt bỏ, bạc bẽo không nhận cốt nhục của chính mình tối thiểu vị nam nhân một thân chính khí này sẽ không làm thế.
Ngô Tịnh ở trong lòng đã triệt để lật ngược cái mác "tra nam (cạn bã)" cho Nguyên Lãng.
Cái người Vu San San này, trước kia cũng không tiết lộ cho cô một ít tin tức của ba Đô Đô, hại cô phỉ nhổ ba Đô Đô là tra nam, trong lòng đã đem hắn ra chém giết bao nhiêu lần.
Hiện tại mới phát hiện mình dường như trách lầm người ta rồi, xấu hổ không? Hổ thẹn không?
Đều do Vu San San!
Ánh mắt như dao của Ngô Tịnh chòng chọc phi về phía Vu San San, ai biết người này ngược lại căn bản không hề phát hiện cô (cị tịnh) đang trừng cô (cị san), đang ý vị mà gặm xương sườn gặm cánh gà, ăn còn rất ngon miệng ơ, suýt chút nữa đem ngón tay cũng mút cụt luôn rồi.
Ngô Tịnh cũng không nhẫn nổi nhìn tướng ăn của cô, lại đếm đếm số xương cô đã ăn, một..
hai..
Ba bốn năm..
Ngoan ngoãn, tối thiểu có một nửa đĩa thịt vào bụng cô ấy rồi, ăn còn nhiều hơn Đô Đô.
Có nữ nhân có thể ăn như vậy chưa, có còn chút tự giác nào hay không!
Ngô Tịnh đều bị cái đồ tham ăn này tức chết rồi, ngươi là quỷ chết đói đầu thai hay sao? Nam nhân mới vừa trở về, ngươi lấy cái dáng vẻ hiện giờ xuất hiện trước mặt người ta coi như xong đi, lại còn không biết chú ý hình tượng một chút? Ỷ vào người ta không dám vứt bỏ ngươi nên người được đà à?
Cô mà là nam nhân cô cũng muốt vứt bỏ bà mập này, quả thực muốn không nổi nữa.
Ngô Tịnh ở dưới đáy bàn dùng sức đạp chân Vu San San một cái, đem Vu San San dẵm đến \ "Ai u \" một tiếng kêu đau nhức, nước mắt cũng sắp tràn ra.
Đô Đô cùng Nguyên Lãng đều nhìn cô, Đô Đô nghi ngờ hỏi: \ "Mami người làm sao vậy? Cắn phải đầu lưỡi sao? \"
Có đôi khi cậu bởi vì đồ ăn quá ngon quá thơm dẫn tới cắn vào đầu lưỡi.
Vu San San lườm Ngô Tịnh một cái, chịu đựng chân đau miễn cưỡng kéo lên nụ cười, lại len lén liếc nhìn Nguyên Lãng khoác tay nói: \ "Đúng vậy đúng vậy, mami không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, không có việc gì.
\"
Đô Đô rất là ngữ trọng tâm trường giáo dục mami, \ "Mami người ăn chậm một chút nha, không ai giành với người mà, làm sao lại thèm như vậy chứ.
\"
Lời này là bình thường Vu San San giáo dục tiểu tử kia, mỗi lần tiểu tử kia ăn bị nghẹn hay cắn vào lưỡi đều bị cô giáo dục như vậy, kết quả không có nghĩ tới tên này vừa học vừa nói, giờ cũng học cách giáo dục lại cô rồi.
Nếu như bình thường Vu San San tuyệt đối sẽ đem tên mập mạp này kéo qua đánh cái mông một trận tơi bời, nhưng lúc này lại ngại ba cậu ở chỗ này, cô vẫn cố kỵ chút hình tượng từ mẫu, Vì vậy quyết định thả một con ngựa cho tên béo này.
Lúc này điện thoại đặt bên tay nhảy ra một dòng tin nhắn wechat, Vu San San nhìn lại cư nhiên là Ngô Tịnh ngồi bên cạnh gửi tới, không khỏi nghi ngờ nhìn cô một cái, không biết tên này lại phát bệnh thần kinh gì.
Ngô Tịnh nháy mắt với cô, để cô xem nội dung tin nhắn.
Vu San San không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn xem cô nhắn cái gì.
Nhưng mà, vừa nhìn xuống, cô đã tức giận muốn chính tay xé xác Ngô Tịnh ra.
Ngô Tịnh cư nhiên gửi cho cô một câu: Cậu ăn ít một chút, không cần ăn nhiều như cái thùng phi vậy, cẩn thận đem ba Đô Đô dọa chạy mất.
Vu San San: !
Vì sao một người hai người đều dặn dò cô như vậy? Cô làm gì có ăn nhiều đâu? Nơi nào dọa người!
Từ lúc nào Cô giống như một thùng cơm rồi!
Vu San San tức tới mặt đỏ lên, buông đũa xuống.
Không ăn nữa!
Tức tới no rồi, ăn ăn cái gì nữa.
Ngô Tịnh thấy cô rốt cục cam lòng buông đũa xuống, trong lòng lén thở phào nhẹ nhõm, hy vọng ba Đô Đô chưa phát hiện bản tính thùng cơm hiện giờ của cô ấy.
Nguyên Lãng lại chỉ liếc nhìn Vu San San, cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, thuận tiện chăm sóc Đô Đô ăn.
Hiện trường trong ba vị nhân sĩ chỉ có Đô Đô còn cho mẹ chút mặt mũi hỏi:
"Mami người không ăn nữa sao? \"
Ttrong lòng Vu San San cuối cùng có chút thoải mái, tối thiểu con trai vẫn quan tâm cô, không giống với mẹ nuôi của cậu không có lương chút lương tâm nào.
Vu San San làm bộ bụng đã rất no, vuốt cái bụng nói rằng: \ "Mami ăn no, hôm nay ăn quá nhiều, không chống đỡ nổi\"
\ "à~\" Đô Đô kỳ quái nhìn cái bụng của mami, không hiểu hỏi cô: \ "Mami, không phải bình thường người ăn hai bát cơm đầy mới no sao, sao hôm nay mới ăn có một chén đã no rồi? \"
Ngô Tịnh: .
Nguyên Lãng: .
Vu San San: .
Hiện trường đột nhiên xuất hiện một mảnh lúng túng lặng im.
\ "phì -- ha ha ha ha ha ha ha..
\" Ngô Tịnh phun ra một miệng cơm, cười đến cả người ghé vào bàn không ngồi dậy nổi.
Nguyên Lãng mím mím