Từ đầu đến cuối, người ta chưa từng yêu thương cô.
Ngô Tịnh: \ "! \"
Quá kính bạo! Đây là Vu San San đi ngang qua viện múa Đế Đô sao? Cư nhiên lại theo đuổi lại người ta, sau đó bị người ta không yêu thích!
Chẳng lẽ đây chính là báo ứng trước kia cô đã tổn thương quá nhiều trái tim nam sinh?
Không biết vì sao, Ngô Tịnh đột nhiên muốn cười, cứ như vậy ôm cái bụng ha ha ha ha mà cười ra tiếng.
Vu San San:.
Tình bạn này không thể kéo dài thêm rồi.
Cuối cùng, vẫn xem sắc mặt Vu San San như bị sét đánh rồi Ngô Tịnh mới miễn cưỡng dừng cười lại, vì tình bạn đã không quá kiên cố, bưng cái bụng đã nhâm nhẩm đau vì cười, nói: \ "Tớ sai rồi tớ sai rồi, tớ thực sự không cười nữa.
Đừng tức giận đừng tức giận.
\"
Nói cười xong, Ngô Tịnh chính sắc đứng lên, nói: \ "Tớ không biết anh ta có thích cậu không, nhưng tớ biết cậu vì anh ta sinh ra Đô Đô, anh ta đối với cậu đối với Đô Đô đều phải có một phần trách nhiệm không thể trốn tránh, Đô Đô cần ba, cần một môi trường khỏe mạnh để trưởng thành, hiện giờ cậu cần làm là không đẩy anh ta ra xa, hơn nữa phải làm anh ta gánh vác trách nhiệm một người cha một người chồng.
\"
Vu San San kỳ thực biết điểm này, cô đã trưởng thành, sớm không còn là tiểu cô nương trước kia rồi, cô đã nhận thức được cuộc sống chân chính, cô biết, mặc kệ cô và Nguyên Lãng thế nào, Đô Đô cũng không nỡ rời xa người cha khó khăn lắm mới trở về này, cậu thật sự rất thích rất thích baba, nếu để cu cậu nhìn không thấy baba, tiểu gia hỏa nhất định rất khó chịu.
Cô không thể để cu cậu về sau không có ba.
Nhưng đây chỉ là ý tưởng của cô, cô không biết anh ấy nghĩ như thế nào.
Từ giây phút vào cửa tới giờ, anh ấy giường như chưa từng nhìn tới cô, đoán chừng không muốn để ý cô.
Kỳ thực cô cũng hiểu.
Nếu như cô trước đây..
bỏ đi bỏ đi, giờ nói cái này còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Nhìn dáng vẻ Vu San San rầu rĩ không vui, Ngô Tịnh an ủi: \ "Kỳ thực cũng không cần phiền não như vậy, cậu không biết tình cảm cần phải bồi dưỡng từ từ sao, chỉ cần mặt thật dày, còn sợ bắt không được? Từ trước anh ta đã bị cậu bắt được rồi, giờ cũng có thể mà.
\"
Vu San San bi phẫn, chỉ mặt của mình khóc không ra nước mắt, \ "trước kia thể trọng của tớ chưa qua một trăm cân, hiện giờ đã gấp đôi hai lần rồi, đây có thể giống nhau sao? Sao có thể bắt lại được! \"
Ngô Tịnh nhìn khuôn mặt phúng phích thịt như bánh màn thầu, cũng cảm thấy chuyện này có chút độ khó, nhưng cô vẫn nói lời cổ vũ: \ "Chỉ cần cậu cố gắng, sẽ không có chuyện làm không thành, cho dù không xinh đẹp cậu liền dùng mị lực nhân cách của cậu đi đánh bại anh ta! \"
Nói hết lời, còn không đợi Vu San San suy nghĩ cái gì là mị lực nhân cách, Ngô Tịnh vô cùng dứt khoát lui lại, \ "Được rồi, không nói nhiều nữa, tớ không ở lại làm phiền một nhà ba người các người nữa, tớ đi trước đây, cậu cố lên nha.
\"
Thẳng đến Ngô Tịnh rời đi một lúc lâu, Vu San San vẫn đang suy nghĩ cô có mị lực nhân cách nào để có thể đánh bại Nguyên Lãng nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra.
Khi Ngô Tịnh đi tới quảng trường của tiểu khu, đúng lúc nhìn thấy Nguyên Lãng ngồi bên cạnh bồn hoa, đang trầm tĩnh ngồi nhìn Đô Đô đang khoái chí chơi máy bay điều khiển trên không cách đó không xa.
Lúc đầu trong tiểu khu chỉ có bạn nhỏ Vương Bác Phi có máy bay điều khiển trên không, giờ Đô Đô cũng có một cái nữa, tự nhiên cũng hấp dẫn được sự chú ý của các bạn nhỏ.
Những bạn nhỏ giống như sáng sớm vây xem Vương Bác Phi đem Đô Đô vây lại, từng người từng người hâm mộ nhìn máy bay của Đô Đô.
\ "Đô Đô, cậu cũng mua máy bay rồi hả? Máy bay của cậu còn đẹp hơn máy bay của Vương Bác Phi ô.
\"
\ "Oa, Đô Đô, mẹ cậu nỡ mua máy bay cho cậu sao, nếu như mẹ tớ cho tớ mua một chiếc thì tốt rồi.
\"
\ "Đô Đô, cậu có thể đưa máy bay cho tớ mượn chơi một chút được không, tớ đổi với cậu nha.
\"
Buổi sáng Đô Đô có bao nhiêu thương tâm cô đơn, lúc này xoay người nông nô đem ca xướng.
Đô Đô vỗ vỗ bụng nhỏ tròn tròn của mình, cười rất vui vẻ, tay chỉ hướng Nguyên Lãng ngồi cho mọi người nhìn, \ "Đây là ba tớ, ba mua cho tớ, ba tớ về rồi nha! \"
Tầm nhìn của các bợn nhỏ nhoa nhác hướng về phía Đô Đô chỉ, lúc nhìn thấy Nguyên Lãng nhao nhao \ "Oa --\" một tiếng.
Thân hình Nguyên Lãng cao lớn, khuôn mặt tuấn dật, sống lưng thẳng tắp, toàn thân tản ra tinh khí thần khó tả, cổ khí này không giống với nam nhân bình thường.
Rất nhiều cha của các bạn nhỏ ở nhà đều mặc quần rộng thùng thình, có khi còn cởi trần, thường xài nhất là tư thế ngồi như nằm gác chân lên đùi, cho nên vừa so sánh thì, đồng loạt phát hiện ra ba của Đô Đô rất khác ba mình.
Các bạn nhỏ nói không ra chỗ nào khác nhau, nhưng cảm thấy dáng vẻ của ba Đô Đô rất nợi hại (腻害 ni hai các bạn nói sai chính tả nên em edit theo việt luôn ạ)
Vì vậy, mọi người liền đem đề tài máy bay chuyển lên người ba của Đô Đô.
\ "Đô Đô, ba ba cậu thật là cao a, nhìn dáng vẻ rất nợi hại ồ.
\"
\ "Đô Đô, ba ba cậu có đánh cậu không, chú ấy đánh có phải đặc biệt đau không? \"
\ "Đô Đô, ba ba cậu có đem cậu nhấc cao cao không? Ba ba tớ có thể ah.
\"
Đô Đô trả lời câu hỏi về ba của mình của từng người từng người một, một chút cũng không cảm thấy phiền, còn nói bọn họ đừng tranh nhau, từng người hỏi một.
Dáng dấp nhỏ đừng nói có bao nhiêu thần khí.
Nguyên Lãng ở cách đó không xa nhìn thấy nghe thấy, ánh mắt ôn nhu chưa từng có.
Ngô Tịnh cũng nhìn ra trong ánh mắt Nguyên Lãng có sự yêu thương nồng đậm cùng ôn nhu với Đô Đô, Suy