Mặc kệ mấy người kia bình tĩnh như thế nào, Vu San San tạm thời cũng không có tâm tư nhớ tới các ả, giờ cả người cô như dẫm lên mây vậy, hoa mắt chóng mặt.
Vừa nãy cô mới được bế công chúa!
Ôm Công chúa!
Tuy là năm đó cô quấn quít lấy anh muốn biết bao nhiêu lần bế công chúa, hơn nữa mỗi lần được ôm đều rất hạnh phúc tới mơ màng, nhưng lần này không phải hạnh phúc tới hơ mồ, mà là không còn gì lưu luyến ợ mơ hồ.
Cô một người hơn một trăm bảy mươi cân, bị đàn ông bế công chúa, nghĩ thôi cũng biết cảnh ấy như thế nào, đơn giản là hiện trường quái vật cùng soái ca.
Nghĩ xem một soái ca cao lớn anh tuấn trong lòng lại ôm một bà mập, hình ảnh ấy..
Cũng không biết anh vừa bế cô lên có cảm giác gì, có phải cảm thấy quá nặng rồi không?
Khẳng định cảm thấy quá nặng a! Dù sao cô so với trước đây béo lên hơn gấp đôi mà, trước kia anh ôm cô một cái, giờ anh ôm một cái hai cô, có thể không nặng sao.
Tử huyệt của nữ nhân chính là không thể để nam nhân nói nặng, cho dù là trong lòng cũng không được.
Một nữ nhân nặng dưới một trăm dám tùy tiện làm nũng bắt nam nhân ôm ôm, nhưng vượt qua mức một trăm cân, vậy thì không có dũng cảm mở miệng rồi, giống như trọng tải của Vu San San, cho dù nam nhân có khóc lóc cầu xin bế bồng ôm ấp cô thì cô cũng kiên quyết từ chối, cộng thêm chạy ra thật xa, không thì sự tình liền rất thảm.
Nhưng mà, chuyện bi thảm như thế đã xảy ra.
Vu San San ở trong lòng khóc lóc nức nở, nội tâm sớm đã lệ chảy thành sông, nếu như có thể, cô thật sự hận không thể quay lúc đó, tuyệt đối cô sẽ không ngẩn người, tuyệt đối là người đầu tiên xông lên xe, không để cơ hội để cho anh ôm.
Đáng tiếc, nhân sinh không thể làm lại.
Hết lần này tới lần khác tiểu mập tử đều vào lúc này còn thêm dầu vào lửa, vẻ mặt sùng bái nhìn cha cậu nói: \ "ba người thật nợi hại ô, người có thể ôm nổi mami ề! \"
Bình thường cậu đánh nhau cùng mẹ, đến một bên đùi của mẹ thôi cũng nhấc không nổi, mỗi lần mẹ đều lấy một chân đều có thể đè cậu không ngóc được đầu dậy, làm cậu như một con rùa chỉ có thể động cựa được bốn chi.
Không ngờ rằng baba cư nhiên có thể ôm mẹ giống như ôm cậu, sức lực của baba thật mạnh nha.
Ánh mắt sùng bái của tên mập thối này đối với ba nó lại làm cho Vu San San nhét một bụng hán đông.
Có thể ôm cô liềbất khả tư nghị sao? Cô mập đến như vậy sao?
Sống không còn gì hối tiếc ngồi chết dí trên ghế, cô muốn yên lặng.
Tiểu mập tử vẫn còn như bướm bướm không mệt nghỉ nói chuyện với ba nó, cậu như phát hiện được hy vọng mới vậy: \ "ba ba, ba có thể đánh thắng mẹ không? Sức lực của mami rất lớn ô! \"
Nguyên Lãng liếc nhìn tâm trạng sống không còn gì hối tiếc của Vu San San qua kính chiếu hậu, khóe miệng cong lên một ý cười khó phát hiện, trả lời tiểu gia hỏa nhà mình: \ "ba đánh không lại mẹ.
\"
\ "A..
\" tiểu tử kia không dám tin tưởng, \ "Ba ba sức lực người lớn như vậy cũng đánh không lại mẹ sao? \"
Vu San San: Tiểu mập tử trong ngữ điệu của ngươi cường liệt hy vọng ba ngươi có thể đánh lại ta sau đó có thể trị ta có phải không? Sợ rằng ngươi ngứa da rồi?
Nguyên Lãng cúi đầu \ "ừm \" một tiếng, \ "Ba ba cũng đánh không lại mami, ba ba cũng sợ mami.
\"
Vu San San nội tâm điên cuồng kêu gào: Anh nói láo anh nói láo, rõ ràng một tay anh có thể bóp chết em rồi, trước kia chỉ cần chọc anh tức giận liền dùng một cánh tay xốc em lên dọa nạt em!
Tiểu mập tử kia một chút cũng không biết ba cậu đang lừa gạt, cậu cho rằng ba thật sự đánh không lại mẹ, nhất thời cảm thấy mất hết hy vọng, xong rồi, baba nợi hai như vậy còn không đánh lại mẹ, vậy trong nhà này lão đại vẫn là mẹ rồi, về sau baba bị mẹ đánh cậu thực sự không giúp được mẹ rồi, nếu như muốn cậu giúp ba thò, nói không chừng cậu cũng bị mẹ cùng đánh tới chết.
Trong đầu Đô Đô đã nghĩ ra cảnh bản thân cùng ba ba đều bị mẹ đánh tới khóc lóc thảm thiết, đột nhiên trong sự bi thương, cảm giác cậu cùng baba thật thảm, thật sư quá thảm.
Đô Đô hít mũi một cái, mặc dù nội tâm rất bi thương, nhưng vẫn kiên cường an ủi ba ba: \ "Ba ba, chúng ta về sau đều phải ngoan ngoãn, nghe lời mami nói, không nên chọc mami tức giận, như vậy sẽ không bị mami đánh.
\"
Bả vai Nguyên Lãng run một cái, trong thanh âm đều mang theo ý cười, \ "được, chúng ta cùng nhau ngoan ngoãn.
\"
Vu San San: Đủ rồi, các ngươi đủ rồi! Không nên lại nói xấu tôi nữa, tôi là cô gái ôn nhu thục nữ!
Trong xe hai cha con đạt được mục địch của các loại thừa nhận mình rất sợ mẹ già (vợ), Nguyên Lãng dừng xe ở bãi đỗ xe, từ ghế lái đi xuống, mở cửa xe ra đem Vu San San chuẩn bị tự mình bò xuống xe ôm lên, nhẹ nhàng đặt lên đất.
Vu San San:.
Vì sao lại ôm tôi trước? Tôi có thể tự xuống xe mà!
Đáng tiếc Nguyên Lãng làm như không phát hiện nội tâm bi phẫn của cô, tự nhiên đưa nạng cho cô, sau đó ôm con trai xuống xe.
Vu San San cắn cắn môi, nội tâm lại muốn khóc một lần nữa.
Cô thề rằng về sau sẽ không ngồi xe của anh nữa, sàn xe này cũng quá cao rồi, bò lên cũng không nhanh lẹ được.
Làm gì lại mua xe có sàn cao như vậy chứ, đây muốn người làm sao xuống xe?
Thời điểm một nhóm ba người vào nhà đã là chín giờ, thời điểm này Đô Đô đã bắt đầu buồn ngủ, trong lồng ngực Nguyên Lãng đầu nho nhỏ như con gà nhỏ mổ thóc vậy gật từng cái một.
Nguyên Lãng dẫn cậu tới nhà vệ sinh tắm rửa, thời điểm ra khỏi nhà vệ sinh đã triệt để ngủ quên rồi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, bụng nhỏ cũng theo hô hấp mà chạy lên chạy xuống.
Nguyên Lãng đem tiểu tử kia vào phòng ngủ, giờ phòng khách chỉ còn hai bọn họ, không có sự náo nhiệt của tiểu gia hỏa kia, bầu không khí có chút an tĩnh.
Đây là lần đầu tiên hai người độc lập ở một chỗ cùng nhau.
Vu San San có chút khẩn trương, làm bộ rất nghiêm túc xem ti vi, vốn tưởng anh sẽ trực tiếp bỏ quên cô, nào biết anh lại đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống cạnh cô.
Nhất thời, lông tóc cả người Vu San San đều dựng lên, trái tim bịch bịch bịch nhảy càng lúc càng nhanh, trong ti vi nói cái gì cô cũng không biết.
\ "Vu San San.
\" rốt cục, Nguyên Lãng lên tiếng gọi cô, thanh âm rất trầm thấp, mang theo khí tức đã lâu, \ "Chúng ta nói chuyện.
\"
Giờ khắc này, Vu San San nghe thấy ngọn núi trong lòng mình đang ầm ầm đổ xuống, đau lòng nổ ra kiểu \ "Rốt cuộc đã tới a \" cảm giác.
Cái gì tới sẽ tới.
Vu San San hít một hơi thật sâu, cầm lấy điều khiển đem TV tắt đi, giờ mới dũng cảm nhìn thẳng vào anh, y như chiến binh không biết sợ hãi là gì, đem nhưng câu từ sớm đã chuẩn bị sẵn cùng luyện tập vô số lần nói ra: \ "em sẽ không giao Đô Đô cho anh, Đô Đô là em mang thai mười tháng mới sinh ra, lại khó khó khăn khăn mới nuôi lớn, trong lúc đó anh không có bất kỳ trách nhiệm của người cha nào, thế nên cho dù điều kiện của anh có tốt hơn tôi thế nào đi chăng nữa tôi cũng không giao Đô Đô cho anh đâu, anh đừng vọng tưởng dùng tiền tài có thể thu mua được tôi, tuy rằng hiện giờ tôi rất nghèo, nhưng tôi sẽ không bị tiền tài đả động đâu! Anh sớm dẹp cái ý định ấy đi!..
\"
Nguyên Lãng mím chặt môi, ngón tay cái cùng ngón trỏ day day mi tâm.
Nhìn dáng vẻ của anh dường như rất đau đầu, Vu San San nghĩ lại bản thân có phải quá hà khắc rồi không, thế là hắng hắng giọng lại, phóng khoán ra một điều kiện, \ "Đương nhiên, Đô Đô cũng có một nửa huyết mạch của anh, tôi cũng không thể để nó hoàn toàn cắt đứt với anh được, về sau anh muốn tới thăm Đô Đô đều có thể, con người tôi rất dễ nói chuyện.
\"
\ "Vu San San.
\" Nguyên Lãng buông ngón tay bóp mi tâm, ánh mắt nhìn cô mang theo chút trấn an, \ "anh không muốt dành Đô Đô, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dành Đô Đô từ người em, Đô Đô sẽ không rời xa em.
\"
Vu San San đột nhiên nghẹn lời.
Anh không muốn Đô Đô? Chưa từng nghĩ sẽ để Đô Đô rời xa cô? Vậy anh muốn làm một người cha tiện nghi nhưng không muốn phụ trách?
Anh cư nhiên không có trách nhiệm như vậy!
Thiệt cho tiểu mập tử thích người ba như anh nhiều như vậy, nhưng tiểu mập tử nhất định sẽ không ngờ rằng người ba như vậy chưa từng có ý định sẽ phụ trách với cậu.
Nếu như Tiểu mập tử biết được, khẳng định sẽ thương tâm đến chết.
Vu San San không khỏi bi thương từ đó nghĩ tới, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, một lòng nghĩ tới làm sao đàm phán với anh dành lấy Đô Đô, lại không ngờ rằng người ta căn bản không có ý định tranh đoạt.
Người ta căn bản không hiếm lạ gì mập mập của cô, chỉ có cô yêu thích mập mập nhà cô thôi.
Cô đúng là một tiểu đáng thương, mập mập của cô cũng là một tiểu đáng thương.
Nước mắt Vu San San cứ như vậy cộp cộp chảy xuống, tức giận chỉ vào cửa chính, \ "anh đã không cần Đô Đô như vậy anh còn ở đây làm gì? Đô Đô cũng không cần anh giả tình giả ý đi quan tâm, anh đi đi, anh đi đi, hai mẹ con tôi đang sống rất tốt, không cần anh tới quấy rầy! \"
Thấy Vu San San đột nhiên khóc, Nguyên Lãng không biết làm sao, hắn nói sai cái gì sao? Làm sao đột nhiên lại khóc?
Vốn đã giấu trong lòng muôn vàn lo lắng chưa xác định dưới nước mắt của cô đã hóa thành hư vô, anh cũng không nhịn được nữa đem cô ôm vào lòng, cũng giống như những năm trước vỗ cô dỗ dành cô, \ "Không khóc không khóc~\"
Đã qua rất nhiều năm nay lại ngã vào lồng ngực quen thuộc, Vu