Ba mẹ yêu em nhất, thái gia gia thích em nhất, bà cô yêu em nhất, cô cô cũng yêu thích em nhất, em thật là một tiểu khả ái người gặp người yêu mà.
* * *< nhật ký Đô Đô>.
\ "mami là mẹ của tiểu khả ái! \" bạn nhỏ Nguyên Đô Đô theo bản năng đáp lại.
Nguyên Miểu lại bị những lời này đánh trúng lục phủ ngũ tạng, nhịu không nổi nữa đứng dậy, ba bước hai bước liền tới bên cạnh Đô Đô ngồi xổm xuống, ôm lấy khuôn mặt thịt của cậu mà nhào nặn méo mó, \ "con làm sao lại đáng yêu như vậy chứ! \"
Đô Đô có điểm bất an, cậu cảm thấy bà dì này nhìn cậu có chút đáng sợ, giống như bà ngoại sói muốn bắt cót trẻ con đi vậy, cậu muốn chạy trốn, nhưng khuôn mặt nhỏ của mình bị người ta nắm trong tay, cậu chỉ đành hướng đôi mắt cầu cứu ngước nhìn mẹ.
Vu San San lập tức ngẩng đầu nhìn trời.
Thấy mẹ không tiếp được tín hiệu của mình, Đô Đô lại nhanh chóng chuyển đối tượng nhìn tới baba, liều mạng nháy mắt với ba, ý tứ muốn nói: Ba nhanh tới cứu con, có dì yêu quái!
Nguyên Lãng nhìn hiểu được ánh mắt của tiểu gia hỏa, nhưng anh không giống mẹ nó không có lương tâm như vậy, đi tới trước chuẩn bị cứu lấy tiểu gia hỏa đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, có điều còn chưa đợi anh mở miệng, một bên nhìn thấy chắt trai yêu quý bị dày vò của lão thái gia liền một nhát vỗ lên đầu Nguyên Miểu mắng: \ "Ngươi nhanh buông ra cho ta, mặt tiểu bảo của ta sắp bị em bóp hỏng mất rồi! \"
Nguyên Miểu bị lão gia tử đánh cho suýt chút nữa ngã đất, trơ mắt nhìn lão gia tử ôm đứa bé từ trong lòng mình ra ngoài.
Lão gia tử vẫn rất đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, \ "Tiểu bảo bối không sợ a, thái gia gia đánh người xấu nhé.
\"
Đô Đô cảm thấy vẫn là thái gia gia tốt nhất, ôm cổ thái gia gia đem khuôn mặt nhỏ của chính mình chôn ở trên bả vai của ông, có điều đôi mắt vẫn trộm trộm nhìn Nguyên Miểu, rất tò mò với bà dì yêu quái này.
Nguyên Miểu đứng lên, sửa lại tóc tai vừa bị lão thái gia đánh loạn, chỉnh lí xong xuôi, con mắt lại nhìn chằm chằm Đô Đô không buông, bên nhìn bên hỏi lão thái gia: \ "ba, đây là con cái nhà ai vậy? \"
Lão gia tử nghe lời này liền không nhịn được cười, tự hào cực kỳ, \ "Đây là của chúng ta.
\"
\ "Cái gì? \" Nguyên Miểu sửng sốt, \ "Chúng ta? Chúng ta ở đâu ra đứa bé? \" trong tiểu bối có hai đứa, Nguyên Lãng là lão đại còn chưa kết hôn, làm sao có thể có con chứ.
Lão gia tử hiếm khi nhìn thấy con gái tinh anh của mình cũng có lúc hồ đồ như vậy, cố ý nghiêm mặt chỉ chỉ Nguyên Lãng cùn Vu San San, \ "con tới nửa ngày rồi còn chưa phát hiện cháu dâu sao? Mắt nhìn của con càng ngày càng kém rồi! \"
\ "Cháu dâu? \" Nguyên Miểu kinh ngạc đến ngây người, quay đầu nhìn lại Vu San San, trên trên dưới dưới quan sát nhiều lần, sau đó vẻ mặt không thể tin hỏi Nguyên Lãng: \ "Vợ của con? \"
Vu San San đổ mồ hôi, cảm tình vị cô cô này từ lúc vào cửa tới giờ nói một tràng dài mà cư nhiên chưa rõ cô là ai ư?
Nguyên Lãng cũng không nghĩ tới cô cô nhà mình nói chuyên lâu như vậy còn chưa làm rõ quan hệ, chỉ đành lần nữa chính thức giới thiệu lần nữa, \ "cô cô, đây là vợ cháu Vu San San, đây là cháu trai của người, tên gọi Đô Đô.
\"
Nguyên Miểu chớp mắt mấy cái, chốc lát có chút tiêu hóa không thông.
Lúc đầu Nguyên Lãng chỉ nói chuyện mẹ con Vu San San với lão thái gia, không nói với những người khác, lão thái gia cũng muốn tìm cơ hội để cả nhà ăn với nhau một bữa cơm rồi chính thức giới thiệu Vu San San cùng Đô Đô với mọi người, cho nên cũng không nói chuyện này trước cho mọi người, cho nên Nguyên Miểu chỉ biết Nguyên Lãng về Đế Đô rồi, nhưng lại không biết anh mang theo cả vợ lẫn con trai về cùng.
Mới vừa vào cửa nhìn thấy Vu San San, theo bản năng cho là Vu San San là bạn tương đối tốt của Nguyên Lãng, căn bản không đem Vu San San nghĩ tới đối tượng của Nguyên Lãng, bởi vì trong lòng cô, đối tượng của Nguyên Lãng coi như không phải cô gái nghiêng nước nghiêng thành cũng là cô gái tướng mạo tuyệt sắc, dù sao người Nguyên gia nhà bọn họ tìm đối tượng đều là soái ca mỹ nữ cả, chưa từng có người xấu.
Bản thân Nguyên Lãng lại xuất chúng như vậy, tìm đối tượng cũng nên là xuất chúng nhất mới phải.
Ai nghĩ đến Nguyên Lãng lại không xuất bài leo lẽ thường, cư nhiên tìm một đối tượng ngoài dự kiến về nhà, càng làm người ta dự liệu không ngờ tới là, con cũng có rồi.
Nguyên Miểu đỡ trán, để bản thân tốc độ mà bình tĩnh lại, sâu lắng mà liếc nhìn Vu San San, nói với Nguyên Lãng: \ "chuyện con nói với ta chúng ta nói sau.
\"
Nguyên Lãng gật đầu.
Nguyên Miểu rất nhanh tiếp nhận được tình huống trước mắt, đối với Vu San San là kinh ngạc, nhưng đối với Đô Đô lại tràn đầy vui mừng.
Không ngờ rằng đứa bé đáng yêu như vậy là đứa nhỏ nhà mình, rất là kinh hỉ.
Nguyên Miểu đi tới trước mặt Đô Đô, kéo tay nhỏ bé của cậu kích động cầm chặt hai mắt phát sáng, \ "Đô Đô, ta là cô nãi nãi của con, để cô nãi nãi ôm con có được không? \"
Cô nãi nãi? Cô nãi nãi là ai?
Đô Đô không biết cô nãi nãi là gì, nhưng cậu cảm thấy ánh mắt của bà dì mang danh cô nãi nãi này đáng sợ, cậu không muốn bị bà dì này ôm, thế là liền quay đầu đem mặt chôn chặt vào hõm vai của thái gia gia giả chết.
Trái tim của Nguyên Miểu \ "Răng rắc \" một tiếng đã bị tiểu gia hỏa làm vỡ tan.
Lão gia tử ngược lại cười ha hả, vỗ vỗ lưng Đô Đô an ủi Nguyên Miểu, \ "Đô Đô lần đầu tiên thấy con mà, không thân quen thôi.
\"
Nguyên Miểu sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ mặt mình đối với đứa nhỏ không có lực tương tác sao?
Vì muốn quen thuộc với Đô Đô, lúc ăn cơm Nguyên Miểu cố ý ngồi cạnh chiếc ghế trẻ con của Đô Đô, trực tiếp cướp mất việc làm của Vu San San cùng Nguyên Lãng, chăm sóc Đô Đô ăn cơm, đem nhưng món Đô Đô thích ăn đều gắp để một bên, còn ở bên thỉnh thoảng lau khuôn mặt mèo mướp bị thằng bé bôi lem luốc, thái độ phục vụ này cũng quá tốt rồi.
Không nói Vu San San, ngay cả Nguyên Lãng làm cha cũng bì không tới sự chu đáo của cô đối với Đô Đô.
Vu San San cùng Nguyên Lãng quả thực gì cũng không cần làm, trực tiếp bỏ tay lên chưởng quầy, lần đầu tiên ăn cơm lại nhẹ nhàng như vậy.
Vu San San cảm thấy Nguyên Miểu so với lão thái gia còn khoa trương hơn, lặng lẽ tới sát bên tai Nguyên Lãng hỏi: \ "cô cô làm sao lại thích Đô Đô như vậy? \"
Nguyên Lãng: \ "Cô cô cùng dượng kết hôn đã hơn mười năm rồi, nguyên nhân tại cơ thể cô cô nên không mang thai được, hai người vẫn chưa có con, cho nên cô cô đặc biệt thích trẻ con, lại thêm Đô Đô là con cháu nhà mình, cô cô lại càng yêu thích.
\"
Vu San San đã hiểu, trong lòng còn rất kinh ngạc, người cô cô này nhìn dáng vẻ phong thái nữ vương, không nghĩ rằng trong lòng lại thích trẻ con như vậy, nhìn ra trái tim còn rất yếu mềm, không giống biểu hiện bên ngoài cường thế lạnh nhạt.
Nỗ lực của Nguyên Miểu cuối cùng thành công đả động được trái tim của Đô Đô, vừa cảm thấy cô nãi nãi là dì yêu quái, sau một bữa cơm đã buông xuống sự đề phòng, cũng rất thân thiết với cô nãi nãi, hai người ăn cơm xong liền ngồi trên ghế safa chơi trò độc quyền,
Có điều mới chơi được hơn hai mươi phút, Đô Đô liền không chơi được nữa, đầu nhỏ gật gù như gà mổ thóc từng nhát từng nhát một, còn ngáp một cái thật dài.
Nguyên Miểu biết Đô Đô buồn ngủ rồi, đứa nhỏ đều phải ngủ trưa, tuy rất không nỡ rất luyến tiếc tiểu gia hỏa, nhưng vẫn ôm tiểu gia hỏa tới chỗ Vu San San nói: \ "thằng bé buồn ngủ rồi, cháu đưa nó lên lầu ngủ đi! \"
Đô Đô vừa tiến vào vòng ôm ấm áp của Vu San San liền tự động cọ cọ vào ngực cô, có điều bé vẫn nhớ tới cô nãi nãi nhé, vươn tay nhỏ vẫy vẫy, rồi mơ mơ màng màng nhắm mắt lại nói: \ "cô nãi nãi, người nhớ chờ con dậy nhé, con sẽ cùng người chơi nha.
\"
Nguyên Miểu đồng ý rất thẳng thắn, \ "được, cô nãi nãi chờ con dậy rồi cùng nhau chơi nhé.
\"
Lúc này Đô Đô mới yên tâm, tay nhỏ mập mập dụi dụi mắt, lại ngáp một cái thật dài rồi mới nhắm mắt lại, ngủ trong giây lát (ý bảo giây sau liền ngủ say đấy ạ)
Dì Liên nhìn thấy bé ngủ liền vội vàng dẫn hai mẹ con lên lầu ngủ.
Nguyên Lãng không đi cùng hai mẹ con, mà cùng Nguyên Miểu tới thư phòng.
Khuôn mặt Nguyên Miểu ở trước mặt Đô Đô còn lộ vẻ yêu thương lập tức khôi phục lại bản sắc nữ vương, dùng ngón tay chỉ vào Nguyên Lãng, tức giận nói: \ "cái tiểu tử nhà ngươi chuyện lớn như vậy cũng không nói rõ ràng cho ta biết, hại ta còn nghĩ con thay bạn mình cầu tình ta cơ đấy.
\"
Nguyên Lãng áy náy nhìn bà một cái, sau đó hỏi: \ "Vậy bây giờ cô có giúp chuyện này hay không? \"
Nguyên Miểu không nói chuyện, mà đánh giá anh từ dưới lên trên, lộ ra ý cười như có như không, \ "Nguyên Lãng, ta phát hiện thẩm mỹ còn ngươi có chút không bình thường nha, hôm nay ta mới phát hiện hóa ra người chào đón những cô gái có cơ thể đẫy đà đấy, nhưng không phải mỗi ta nói, cái cô vợ này của con cũng quá đẫy đà rồi.
\"
Nguyên Lãng không có biểu tình gì, thản nhiên nói: \ "con thì không phải thích kiểu đẫy đà, chỉ có điều Vu San San đẫy đà thì con liền thích kiểu đẫy đà, cô ấy nhỏ gầy thì con thích kiểu nhỏ gầy.
\"
Nguyên Miểu bị lời này khiến nhất thời đau xót, không còn tức giận nói: \ "vậy còn bắt ta giảm béo cho nó làm gì, dù sao con cũng thích, còn thích làm khó ta sao? \"
Nguyên Lãng bất đắc dĩ buông tay: \ "Là cô ấy muốn giảm béo.
Chuyện này ở công ty cô không đến nỗi khó chứ nhỉ?
\" Đương nhiên là khó! \ "Nguyên Miểu tức giận, \" công ty của ta tuy rằng có những huấn luyện viên giảm cân tận tâm nhưng họ đều dành riêng cho những người nổi tiếng, con thấy minh tình nào béo như vậy bao giờ chưa? Trước mắt công ty đã nhận béo nhất cũng chỉ có một trăm hai mươi cân thôi, hiện giờ con cho ta một người một trăm bảy tám mươi cân? Đây làm sao giảm? Cho dù ta cho nhận người thì giáo luyện cũng không nguyện ý tiếp nhận đấy, người ta cũng sợ bị đập bảng danh a.
\ "
Nguyên Lãng mím môi không nói chuyện, sau một lúc lâu chỉ có thản nhiên nói: \" Nếu như cô ấy đi tới chỗ cô, mỗi ngày sẽ cùng Đô Đô tới.
\ "
Biểu tình của Nguyên Miểu cứng đờ, có chút do dự, vừa mới muốn một câu từ chối đột nhiên nói không khỏi miệng.
\" trong thời gian cô ấy giảm béo, Đô Đô nhất định sẽ giao cho người trông.
\ "Nguyên Lãng lại tiếp một câu.
Nguyên Miểu chớp chớp mắt, cánh cửa cự tuyệt đã triệt để sụp đổ, tức giận