Tại sao phải ở nơi này gặp đối thủ một mất một còn Âu Khả Tâm? Tại sao lại bị Âu Khả Tâm nhìn thấy mình bây giờ? Vì sao cô đã thay đổi dáng vẻ rồi mà nữ nhân Âu Khả Tâm này hết lần này tới lần khác còn nhận ra cô?
Một vạn chữ thảo đầu lần lượt bay qua trong lòng.
Nếu cô ta nhận ra mình rồi, Vu San San biết phản bác không được, dù sao tùy tiện tìm người hỏi một câu sẽ biết, không thể làm gì khác hơn là kiên trì giả ngu: \ "Nữ sĩ ngài là? Chúng ta quen biết sao? \"
Âu Khả Tâm che miệng lại, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Vu San San: \ "Trời ơi, cậu thật là Vu San San? Cậu..
\"
Như là một lời khó nói hết vậy, cô ta lại nhìn vóc dáng Vu San San một chút, kinh ngạc nói: \ "cậu làm sao biến thành bộ dáng này? Trời ơi, thật để cho người ta không dám tin tưởng.
\"
Giọng nói của cô ta quá mức lớn tiếng, trong nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ người trong phòng, mọi người nhìn về phía Vu San San, khi thấy vóc dáng mập mạp của cô, đều lộ ra chút thần sắc, thậm chí có phụ huynh còn thảo luận vì sao cô lại mập như vậy, vì sao đã mập như vậy còn có thể ở nơi này làm việc.
Cảm giác được tất cả các loại ánh mắt đều tập trung lên người mình, Vu San San thật muốn cắn chết nữ nhân Âu Khả Tâm này.
Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra đáy mắt nữ nhân này có chút hả hê, cô ta chính là cố ý!
Không phải là mập một chút nha, đến nỗi kinh ngạc lớn tiếng như thế sao.
Tôi mập cũng không ăn cơm gạo nhà ngươi, mắc mớ gì đến chuyện của ngươi?
Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì phần công việc này, mặc dù rất rất không muốn gặp nữ nhân này, nhưng cô vẫn phải tiếp tục diễn tiếp, \ "cô thực sự quen biết tôi à? Thật ngại quá a, đối với người không quá quen thuộc tôi thường không nhớ, ngài là?"
Có gì có thể so sánh với chính mình nhớ đối phương nhưng đối phương không nhớ ra mình càng làm người xấu hổ tức giận ha?
Mặt của Âu Khả Tâm cứng đờ, biểu tình trên mặt suýt chút nữa duy trì không nổi.
Cô ta nhếch mép một cái, \ "Không nghĩ tới vóc dáng của cậu không giống như trước kia, ngay cả đầu óc cũng không bằng trước kia a, tớ là Âu Khả Tâm a, chúng ta là bạn học cùng đại học a."
Vu San San làm bộ kinh ngạc vừa mới nhớ tới nói rằng: \ "ồ, thì ra cậu là Âu Khả Tâm a, ngũ quan của cậu thay đổi không ít nha, khó trách tớ nhận không ra."
Bản demo, đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra được mũi của cô đệm, cằm cô cũng là cằm đệm.
Nghe ra được ý tại ngôn ngoại của cô, Âu Khả Tâm tức giận đến cắn răng, cố nén tiếp tục nói: \ "Thay đổi nhiều hơn nữa cũng không nhiều bằng cậu nha, cậu không nhìn kỹ một chút liền suýt nữa nhận không ra, cậu như này cũng đến hơn trăm cân chứ, vóc dáng này của cậu cũng không thể nhảy nha, thật đáng tiếc, sao cậu không giảm cân a?"
Vu San San ngoài cười nhưng trong không cười, cực lực cho mình bình tĩnh, "tớ không muốn giảm béo, mập chút cũng tốt, hiện có phúc khí nha."
\ "Thật sao.
\" Âu Khả Tâm thở dài, \ "Mặc dù nói nữ nhân không thể quá gầy, nhưng cũng không thể quá béo nha, dù sao mập lên sẽ hủy hết tất cả mà, nhìn lại cậu xem, mập lên sắp không nhìn rõ ngũ quan rồi này, đây không phải là phúc khí nữa nha.
Hơn nữa a, nam nhân bây giờ ai lại không nhìn mặt chứ, con gái mập một chút thôi là bọn họ y rằng không thèm để ý tới, cậu béo như vậy làm sao tìm được đối tượng a?"
Nhìn ra Vu San San sắc mặt đã đen, Âu Khả Tâm cười âm thầm ra vẻ chân thành kéo tay Vu San San vỗ vỗ, "con người tớ lời nói có chút thẳng thắn, cậu đừng không vui vẻ, tớ cũng là vì muốn tốt cho cậu, dù sao cậu như vầy thì tìm đối tượng sẽ rất khó, cùng là bạn cùng trường, tớ cũng là muốn cậu có một bến đỗ tốt mà."
Phi, ai muốn tìm đối tượng, con trai lão nương cũng có rồi! Ngươi mới không ai muốn kìa!
Đáng tiếc lời này cô ngại nói ra.
Vu San San ở trong lòng mặc niệm mấy lần chớ tức giận, rút lại tay của mình, dùng tất cả lực khống chế mới không phun nước bọt vào trước mặt nữ nhân này, mà là tâm bình khí hòa nói rằng: \ "Thật ngại quá a, bây giờ là giờ làm việc, phía sau còn rất nhiều người chờ để được cố vấn, nói chuyện riêng không tốt lắm, nếu cậu tư vấn xong rồi, thì người để tới người phía sau lên cố vấn nhé, cậu thấy thế nào?"
Nhìn ra Vu San San đang uất ức, Âu Khả Tâm đã hài lòng, cũng không nói thêm nữa, kéo tay cháu gái đứng dậy, cười nói: \ "Vậy cậu làm việc trước, có thời gian chúng ta trò chuyện tiếp, tớ có thể chỉ cho cậu chút kỹ xảo giảm béo, khẳng định sẽ giúp ích cho cậu."
Vu San San không để ý tới cô ta, để vị vấn giả tiếp theo qua cố vấn.
Mà thời điểm Âu Khả Tâm xoay người rời đi, không có người chú ý tới tiểu tử mập mạp kia chui từ phòng nghỉ ra ngoài, lén lút chạy xa.
Chân ngắn nhỏ của tiểu Đô Đô đi theo phía sau Âu Khả Tâm, bỉu môi, khuôn mặt không cao hứng.
Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu, vừa nãy cậu ở phía sau đều nghe được, dì này nói xấu mẹ, nói mami béo, còn nói mami không xinh gái.
Dì này thật là hư, sao có thể cười nhạo mẹ của cậu như thế.
Mami của cậu tuy rằng tính khí không tốt lắm còn rất thích đánh cậu, còn thích ăn đồ ăn vặt của cậu, có lúc còn đặc biệt ấu trĩ, nhưng cậu vẫn rất là yêu mẹ của cậu nha, làm một han tử hán duy nhất trong nhà, cậu nên bảo vệ mẹ mình, không thể để người khác ức hiếp mẹ.
Tín niệm trong nội tâm kiên định, Đô Đô nắm chặt quả đấm nhỏ bước nhanh hơn, nỗ lực muốn theo kịp bước chân người trước mặt.
* * *
Cháu gái của Âu Khả Tâm muốn đi vệ sinh, cô ta liền dẫn vào WC, lúc đang rửa tay ở bồn rửa tay, đột nhiên cảm giác được quần mình bị kéo nhẹ.
Cô nghi ngờ cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu nam tử tròn tròn thân toàn thịt núc ních núc ních đứng bên chân, cố gắng ngửa đầu nhìn cô ta.
Âu Khả Tâm hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: "Bạn nhỏ à, cháu có chuyện gì?"
Đô Đô đem tay nhỏ vắt ra sau lưng, nỗ lực lại nghiêm túc mở miệng nói: \ "dì à, con muốn nói một đạo lí cho dì biết.
Cô giáo nói không thể cười nhạo người khác, như vậy là không có tố chất."
\ "Cái gì? \" Âu Khả Tâm nhíu mày, trong lòng bởi vì..
lời của đứa bé này rất không có hảo cảm, nhẫn nại nói: \ "anh bạn nhỏ, con nhận nhầm người rồi a? Dì không quen biết con, con đi nhanh đi."
Đô Đô lại lắc đầu, tiếp tục chăm chú nói: \ "dì à con không có nhận nhầm người đâu, con vừa nãy đều nhìn thấy rồi, dì không có lễ phép