Tắm Biển Ở Mũi Né – Một Số Vấn Đề Ý Thức
– – – – –
Đáng lẽ ta sẽ không viết bài này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không viết cảm thấy không an tâm, nên lại up lên đây ????
Tết ở nhà chán chán đời nghĩ đến lúc trước làm sao sống qua tết mới nhớ, lúc trước m1 đi chơi, m2 về cúng xong lại đi đến hết mùng mới về. Từ lúc bà ngoại qua đời, đi chơi ít lại, đến năm này thì chỉ viếng chùa, chúc tết được m1, còn lại đều nằm ở nhà.
Đến m7, 4:00 am xách vali leo lên xe đi Mũi Né với mọi người như đã nói trước. Kỳ thực cũng vui và không có vấn đề đặc biệt gì cho đến khi đến chợ Phan Thiết.
Đã rất nhiều năm rồi không quay lại đó mà vừa đến chỉ bất ngờ một điều là chợ cực sạch. Từ ngoài đến lòng chợ rồi đến toilet, tất cả đều sạch đến bất ngờ, hơn cả chợ An Đông hay chợ Bến Thành luôn. Cả những người bán hàng cũng rất nhiệt tình, đồ dùng họ dùng cũng không bám dầu mỡ như SG, thiết nghĩ có lẽ SG xuống cấp thật rồi.
Mình cực ấn tượng với quầy sinh tố từ cổng B đi vào rẽ phải, nếu nhớ không nhầm thì quầy đó tên Trang thì phải. Lúc đi lúc vào đều ghé, và mỗi lần mình đều uống tận 2 ly bơ.
Ghé qua một ngôi chùa do ĐL đầu tư, cực đẹp, bạn nào mặc áo ba lỗ quần đùi họ sẽ cho mình mượn áo kiểu như mấy sư trong chùa để khoác vào cho tôn nghiêm. Lúc vừa xuống xe, ta khoác tay thái hậu phun một loạt tiếng bông, chú kia nhìn thấy lập tức ôm đứa con nhỏ vào lòng rồi la lên: “Trung Quốc kìa.”
Ta trợn tròn đôi mắt nhìn ổng, thật nói không nên lời luôn, mà lúc đó cổ họng ta hơi ngứa nên có ho vài tiếng ???? Ánh mắt ổng nhìn ta lạ cực kỳ, nghĩ lại là cảm thấy buồn cười.
Ta nói với thái hậu biết thế lúc nãy che miệng ho vài cái nữa cho họ chạy mất dép luôn. Phải nói từ ngày có cái nạn dịch này, hễ nói vài câu tiếng Bông, che miệng ho vài cái là có hiệu quả giải tán đám đông ngay lập tức. Nghĩ đến cái cảnh mọi người auto dạt, nhường đường là ta lại cảm thấy buồn cười.
Sau đó đến Mũi Né, đoàn mình thuê ở bên khách sạn Thùy Dương, phòng ở tầng trệt hướng biển. Phải nói, ngủ không đủ giấc mà còn bị khách du lịch hát bolero mở loa tra tấn, thật chỉ muốn xỉu tại chỗ thôi. Đến tối khuya vẫn còn mở max cổ họng hát ngay trước sân phòng mình, chẳng có chút lịch sự nào hết.
Đã vậy, đi du lịch là để đổi gió, thay không khí, lọc phổi, thế mà mấy cha nội cứ cầm điếu thuốc hút như chưa từng được hút. Mà gió biển thì mạnh, điếu thuốc châm lên có hút được mấy hơi đâu đã tàn, lại châm điếu khác, đúng là dân nhà giàu.
Suốt một năm ở nhà than thở thèm sò điệp, vừa bước chân lên đó, không chờ nhận phòng, thái hâu mua ngay cho 44 dĩa sò điệp nướng mỡ hành, mỗi đĩa gồm 16-17 con, mập ú, đầy mỡ hành đậu phộng. Phải nói ăn con nào chất con đó, chỉ việc nhai và nuốt không lo suy nghĩ.
Dì dượng mình lại đi mua tôm sú, tôm tít, mực, bạch tuộc, sò mai…cũng không nhớ là mua bao nhiêu kg nữa, chỉ biết vừa nướng vừa ăn múi bơ và sa tế bay thơm phức, ai cũng quay sang nhìn. Mà mấy nguyên liệu dụng cụ là ở nhà mang đến, xe thuê theo hợp đồng nên cũng thoải mái lắm.
Nước biển năm nay theo thái hậu đánh giá là dơ và lạnh hơn năm ngoái rất nhiều (năm ngoái ta đi làm nên không đi, năm nay bất chấp thoải mái hơn). Bơi từ 2:00pm đến 5:00 pm, mặt trời cứ ở đó mà nước vẫn lạnh, da vẫn trắng như thường.
Tắm sạch sẽ, đi dạo bờ biển với thái hậu, mua bánh tráng nướng và kem ăn. Tthái hậu nói, tối nay ngủ sớm, sáng dậy sớm má dắt đi coi thuyền thúng đánh cá về, ở đó có rất nhiều hải sản, thích ăn món nào chỉ, má mua rồi làm cho ăn. Nói thật, đi làm mệt le lưỡi đưa lương cho thái hậu chỉ mong như thế thôi.
4:00 am ta thức dậy, nhìn sang trái thái hậu vẫn còn nằm trên giường, nhìn sang phải bé em họ cũng chưa tỉnh, một mình ra ngoài chơi. Ai biết thằng em với mấy thằng em họ dậy từ sớm rồi, đang ngồi ở sân