I’M SORRY , I’M SO SORRY
Hôm nay trời mưa rồi, mưa không to nhưng cứ dai dẳn để tâm trạng khó chịu trong mấy hôm nay của ta càng trở nên nặng nề hơn. Và, loại thời tiết như vậy để ta nhìn lại cả đoạn đường phía sau lưng rồi phải viết lên một chương này.
Ta xin lỗi, xin lỗi về những chuyện đã trải qua, xin lỗi những người đã từng gặp, xin lỗi vì tất cả.
Ta xin lỗi ai đó đã tạo ra ta, dạy dỗ ta đi thời điểm hiện tại và tương lai nữa. Ta chưa từng có suy nghĩ sẽ mất đi ai đó, mất đi thứ gì đó, đến lúc mọi chuyện xảy ra ta tự hỏi, mục đích ta đến thế giới này để làm gì. Và ta đã tìm ra được câu trả lời cho bản thân rồi.
Ta xin lỗi ai đó đã luôn ở phía sau ta, theo dõi sự trưởng thành của ta, sự thất bại của ta, những thành công nhỏ nhặt không đáng nhắc đến của ta. Ta của lúc trước không có khái niệm về thời gian, đến lúc hiện tại biết sự quý trọng của thời gian rồi, cũng may còn chưa quá muộn để bắt đầu
Ta xin lỗi ai đó đã phải chịu những cơn thịnh nộ của ta, những lời khó nghe từ ta. Ta luôn tự nói với bản thân phải kiềm chế cảm xúc nhưng dường như ta áp dụng chưa đúng cách nên chưa thực hiện được.
Ta xin lỗi về sự gây phiền phức cho ai đó, khiến ai đó buồn bã, khó chịu, khiến ai đó thất vọng. Kỳ thực ta có rất nhiều dự định muốn thực hiện, kế hoạch, rủi ro ta cũng đều dự tính tỉ mỉ, chỉ thiếu mỗi tiền. Vâng thiếu ngay thứ quan trọng nhất, nhưng không sao, lúc này ta đã biết cách làm ra nó. Bất quá hiện tại vẫn còn có chút bị động, và cần có sự kiên nhẫn, ta chán ghét tất cả những sự bị động.
Ta xin lỗi về những lời góp ý thẳng thắng đến nỗi không để ý đến cảm nhận của ai đó. Đơn giản ta cảm thấy nên làm thế để họ nhận thấy lỗi đó rất tệ hại, nên sửa và không tái phạm nữa. Chính bản thân ta khi làm không đúng cũng tự nhìn vào gương và nói những lời nặng nề với bản thân, phân tích phải trái với bản thân mà.
Ta xin lỗi ai đó vì những cách cư xử không quá tốt đẹp của ta để ai đó phải ra đi, thực sự mà nói nghĩ lại cảm thấy nó ấu trĩ vỗ cùng. Chỉ một động tác mà thôi vì sao ta lại không làm? Chỉ một câu nói mà thôi vì sao ta lại không nói?
Ta xin lỗi ai đó vì đã để ai đó trông chờ những tác phẩm của ta rất lâu nhưng chất lượng lại không được như ai đó mong muốn. Kỳ thực ta từng nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi những đứa con tinh thần đó để phù hợp với thị hiếu ai đó hơn, nhưng đáng tiếc kinh qua tâm tư thực lự ta lại từ bỏ. Ta đi theo vấn đề tôn giáo, quy củ, văn hóa, nó tạo ra những đứa con tinh thần của ta trở nên khác biệt hơn với những người khác, không thông minh hơn người, nhưng so với người khác lại không ai giống mình. Ta nghĩ ta nên đầu tư hơn vào văn hóa, khai phá sự mới mẻ trong những đứa con tinh thần thay vì thay đổi thứ làm nên đứa con tinh thần của mình trở về giống với những người khác. Đây là lý do ta vẫn đang đọc rất nhiều tư liệu, tìm hiểu thêm EA để update những đứa con tinh thần của mình đây. Và quan trọng hơn hết là, ta không thể nào đáp ứng được hết yêu cầu của tất cả mọi người được, nhưng ta có thể làm chính ta, vì thể ta sẽ không thay đổi đâu nhé.
Và có một người ta phải xin lỗi nhất đó là bản thân của ta, tâm hồn của ta, quả thực trong khoảng thời gian gần đây ta không chăm sóc tốt cho nó, gây tổn thương cho nó, rất nhiều, rất nặng, rất sâu, rất khó quên.
Ta là một người theo chủ nghĩa cầu toàn, có thì dùng không có thì thôi chậm rãi tiết kiệm mà mua thứ tốt nhất, tuyệt đối không tạm bợ. Mỗi ngày ta đều tự lập ra những nhiệm vụ nhỏ cho bản thân, yêu cầu mình phải thành công. Và độ khó của những nhiệm vụ đó mỗi ngày một tăng, vì ta không thích cảm giác ngủ quên trong chiến thắng.
Có lẽ đọc đến đây mọi người nghĩ ta bị trầm cảm, nhưng không, ta không hề trầm cảm chẳng qua ngẫu hứng nhìn lại quá khứ, lại nhìn thấy bản thân hiện tại chưa bằng được ai nên mới thế thôi. Kỳ thực ta rất mạnh mẽ, nhưng người mạnh mẽ lâu lâu cũng sẽ có lúc cho phép bản thân yêu ớt một chút, đây là một sự tự trách nhất thời và sự hứa hẹn cho vĩnh viễn.
Ta có thể bắt đầu sau họ, nhưng nhất định không chỉ đuổi kịp họ mà còn vượt qua họ, đích đến của ta vẽ cho bản thân vô cùng hoàn mỹ, và ta sẽ thực hiện nó hoàn mỹ nhất có thể. Nó không chỉ là một ngôi nhà, không chỉ là một chức vụ cao mà là có cả những ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ của những người không thích mình.
Ừ thì ta thích thế, ta nghĩ những người cầu toàn và có nhiều người ghét cũng sẽ thích như ta.
Điều ta cần vào lúc này chính là sự kiên nhẫn, sự động viên khích lệ từ bất cứ ai, và bằng bất cứ thứ gì. Đương nhiên tốt nhất là những cú *** của các bạn đọc giả rồi
Ai đó ở đây, là chỉ một người hoặc nhiều người, nên ai đó đọc được đừng ở đây tưởng bở nhé, quê là khó ‘quề’ lắm nha!!!
Phải luôn tự nói với bản thân:
I’m stronger
I can do that
I’m