HÔM NAY TA ĐÃ LÀM MỘT QUYẾT ĐỊNH THẬT TÁO BẠO
– – 0 – –
Hôm nay là một ngày thế nào với ta nhỉ, có thể nói là loạn, mơ hồ, ngũ vị tạp trần.
Hôm qua, ta bước đi trên con đường trải đầy cánh hoa hồng đỏ, mỗi cánh đến đỏ tươi không hề héo rải đầy trên con đường bình thường ta đi. Hôm nay thứ nâng bước chân ta lại là một đống tiền giấy. Phải nói sao nhỉ, ta đếm rõ ràng có tận chín tờ tiền giấy in hình Diêm vương, một tờ gì đó màu trắng, một tờ đồng tiền vàng.
Mỗi ngày đi bộ nhìn thấy rất nhiều thứ, mỗi lần lòng đều trầm xuống muốn khóc, cuối cùng vẫn phải tự nhủ với bản thân rằng qua ngọn núi này sẽ thấy bình nguyên. Với một người thất nghiệp không thu nhập mà nói, nhìn thấy người khác có việc làm dù là tài xế, lao công, công nhân vệ sinh đường phố đều rất ngưỡng mộ.
Hoặc nhìn thấy một số người không có năng lực có việc làm thì cảm thấy không cam lòng. Mà số người không có năng lực này là ai, ta cũng không công bố được, vì đây là ta vô tình đọc được trên FB thôi. Ta trải lòng kể ra chuyện ta gặp phải cũng được vài người đồng tình.
Thấy người khác đi chơi, ăn uống, mua sắm ta đều rất thèm nhưng nhìn lại khoản thu nhập bằng 0 của mình thì chả dám chi. Chi lớn hơn thu thì nhất định lỡ núi, không thể để dục vọng nhất thời ảnh hưởng đến tương lai được. Cũng may ta không có sở thích mỹ phẩm nước hoa miễn được phần tiền xa xí phẩm này; quần áo đã hơn 2 năm không mua mới rồi, cũng may ta theo style basi nên đồ không hề lỗi thời; thân thể không tăng cân không cần sắm thêm đồ, tiết được được không ít khoản.
Lúc này ta chỉ cần quản lý cái miệng thèm ăn vặt thôi, nhìn thấy thứ gì cũng muốn ăn hết. Thói quen lướt taobao xem quần áo nữa đã được ta bỏ từ cuối năm ngoái rồi, may mắn thiệt.
Dạo này nhiều trang web nhận order mọc lên không ngừng, ta không thể làm tiếp công việc nhận order hộ như trước nữa. Hán phục cũng không thể chơi tiếp, một là tiền, hai là văn hóa, ba là cảm thấy nó càng ra càng giống Nhật.
Phải công nhận, page shop ta thành lập từ năm 2013 đến nay đã trải qua không ít lần chuyển nghề rồi. Đầu tiên là bán quần áo -> bán trang sức -> cosplay -> cho thuê -> nhận order -> bán dụng cụ bàn ăn.
Sau khi tập thể dục xong ta ngồi nghỉ mệt và suy nghĩ đến kế hoạch ta ấp ủ từ đầu năm ngoái, đó là kinh doanh dụng cụ bàn ăn. Ta tính toán rất kỹ rồi, mặt hàng cũng tìm luôn, cách pr cũng có, phụ kiện chụp hình đầy đủ, tóm lại địa lợi nhân hòa đều có chỉ thiếu thiên thời.
Vì sao ta lại nói như thế, bởi vì mỗi lần ta quyết định đầu tư thì dịch bùng phát, đầu năm nay cũng không ngoại lệ. Ta không còn thu nhập khác, chỉ có số tiền ít ỏi thôi, nếu vung hết chính là há miệng chờ chết đói, không thì phải bán tháo lỗ vốn. Ta làm sao có thể an tâm mà làm được chứ.
Ta ngồi ở công viên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định phải to gan một lần, không thể chừng