CÓ NÊN THU PHÍ ĐỌC TRUYỆN KHÔNG???
– – 0 – –
Sáng nay ta đọc được một topic tranh cãi về vấn đề này rất sôi nổi trong một web dịch thuật, mà bản thân ta cùng koibito cũng cự nhau về chuyện này không dưới 2 lần. Cho đến hiện nay, nếu như nhìn thấy vấn đề liên quan cũng sẽ mang ra để nói, chúng tỏ bản thân đúng, đối phương sai.
Lời đầu tiên ta muốn cám ơn tất cả các bạn độc giả đã đến Vọng Thư Uyển ủng hộ ta. Ta biết các bạn đều đến từ những trang web truyện lớn của hiện nay, lại có thể vì ta mà đến nơi nhỏ này là chuyện rất khó có thể làm được, ta rất biết ơn vì điều đó.
Bản thân ta là một tác giả, dịch giả cũng là một độc giả, ta cũng thích một web truyện có thật nhiều truyện, đa dạng về thể loại, có cả tích điểm đổi quà…và hành động của các bạn đã cho ta động lực rất lớn. Một lần nữa, rất cảm ơn các bạn, cảm ơn về tất cả.
Việc chính của topic này là về vấn đề tiền bạc, hơi nhạy cảm nhỉ, nhưng ta cảm thấy cần và rất cần làm rõ ràng.
Chuyện phải bắt đầu kể từ lúc ta đột nhiên nghĩ ra được một kịch bản và muốn biến nó thành cuốn truyện của riêng mình, chính vì thế ta đã bắt ta vào viết. Ta phí não suy nghĩ tình tiết, bỏ thời gian ra đánh từng chữ, căng con mắt to ra tìm lỗi sai chính tả, đọc đi đọc lại xem đã ổn chưa, có sạn gì hay không. . .Và các bạn không thể biết được đâu, ngay cả việc suy nghĩ tên nhân vật, tên truyện, chia chương,tên chương, tên địa danh thắng cảnh…tạo hình nhân vật đều phí của ta không ít giờ.
Cứ thế, qua gần 2 năm ta mới hoàn thành bộ truyện đó và bắt đầu up lên. Các bạn biết mà, cho dù là ta bỏ ra nhiều tâm huyết thế nào đi nữa thì tác phẩm đầu tay, với cái não của độ tuổi của ta lúc bấy giờ, lỗi chính tả, sạn, thiếu logic vẫn có, hiện tại ta vừa đọc sơ qua đã thấy ra được lỗi (nhục vô cùng).
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất chính là đứa con tinh thần ta bỏ công, bỏ lực, bỏ chất xám, bỏ thời gian tạo ra bị người ta trộm trong vòng một nốt nhạc. Lúc đó ta chỉ vừa up được tầm vài chương trên DDLQĐ thôi, vừa up lên đã thấy mấy trang lậu cũng có, ức chế không chịu được.
Lúc đó ta đã drop trong tức giận, sau đó than vãn với koibito rất nhiều lần. Cuối cùng bị ổng khuyên nhủ được, thành công dấy lên được sự không cam lòng của ta, để ta một lần nữa up lại sang bên watpad.
Vì sao ta phải drop chứ, vì sao phải lấy sai lầm của họ trút giận lên bản thân, trút giận lên độc giả ủng hộ ta, vì sao phải giáu đi sơ tâm chính là phổ biến truyện ta viết
Được tới chương 30 thì phải, lại bị người ta phát hiện rồi trộm mất, nhưng lúc đó ta đã có được 1 lượng fan nhất định rồi, sẽ rất tiếc nếu như ngưng nó đi. Ta lại tiếp tục than vãn với koibito và Vọng Thư Uyển ra đời ngay sau đó mấy ngày.
Vì sở thích và sự không cam lòng của ta Vọng Thư Uyển đã ra đời như thế đó. Koibito bỏ tiền, bỏ công ra mò mẩn cách làm web cho sở thích vứt tiền xuống biển của ta.
Sau này, ta vừa viết vừa edit truyện, Vọng Thư Uyển cũng có một lượng độc giả trung thành khiến ta rất vui. Nhưng đi kèm với niềm vui đó là lại bị người của web lậu phát hiện và copy.
Có độc giả từng inbox bảo ta đặt pass đi nhưng ta đã từ chối. Có ai muốn đọc một chương truyện mà còn phải phí não suy nghĩ trả lời câu hỏi hay like share để nhận pass chứ, quá phiền, ta là độc giả thì ta cũng không muốn. Ít độc giả có kiên nhẫn làm thế nhưng nhiều người bên web lậu lại rất kiên nhẫn cho những việc này.
Lúc đó ta đã buộc koibito tìm cách chống copy cho ta, mặc kệ lời khuyên của ổng là: ’em cứ để họ lấy đi, họ lấy reup độc giả sẽ biết thêm nhiều hơn về em và độc giả chân chính sẽ tìm đến em thôi’. Nhưng ta lại cho rằng độc giả chân chính ít lắm, làm thế sẽ tăng độc giả của bọn họ lên thôi.
Và koibito đã làm theo ý của ta, thêm một code chống copy cho web. Sau này, ổng phá web thế là hư lên hư xuống mấy lần, hỏng bakup up lại muốn xỉu, và cho ra một giao diện Vọng Thư Uyển hiện tại như mọi người thấy.
Vọng Thư Uyển hoạt động đã rất lâu rồi, ta cũng nhớ không nỗi năm lập ra nó nữa, chỉ nhớ, mỗi năm Koibito đều bơm tiền, chỉ có tầm 2 năm trở lại đây bắt đầu có donate của độc giả, chứ trước đó đều là