GIẤC MỘNG CHANEL
– – 0 – –
Tầm khoản 2013 gì đó mình bắt đầu yêu thích những thương hiệu lớn, trong đó có Dior và Chanel. Sau khi tìm hiểu sâu vào trong mình bắt đầu có đam mê với những thương hiệu này, từ các nhà mốt của họ cho đến các sản phẩm họ có.
Thử nghĩ xem, nếu bạn sở hữu được một đôi giày đế đỏ Louboutin huyền thoại phối với một chiếc váy bút chì sẽ thanh lịch cỡ nào. Hoặc giả là có đủ một bộ sưu tập giày đinh tán nhiều màu sắc ngọt ngào của Valentino để phối đủ loại váy khác nhau sẽ bắt mắt cỡ nào.
Mình còn từng tăm tia những chiếc túi của Lyn nữa chứ. Nếu bạn nào yêu thời trang nhất định sẽ biết thương hiệu nội địa của Thái này. Ẻm về VN rồi, có store tại Aeon Mall Tân Phú ý. Giá cũng không đến nỗi như những thương hiệu trên kia, dân công sở bình thường yêu thích hàng hiệu vẫn chơi được.
Cả những chiếc túi nhiều hình dáng độc đáo của Moschino cũng đi sâu vào lòng mình luôn. Chiếc túi hình cái áo, hình bánh crossant, viên thuốc,. . .đều khiến mình điên đảo. Có lần mình đeo một chiếc túi hình cookie ra đường mọi người đều nhìn theo trầm trồ, không ít người hỏi mình mua nó ở đâu. Phải nói cảm giác đó thật thích làm sao. Chỉ là túi đó mình order trên Taobao là hàng fake của hãng nào đó.
Cả chiếc váy lụa xếp pli của Karen Millen mình thấy trên tạp chí Elle nữa chứ. Hàng fake của chiếc váy này bán đầy đường luôn, vì độ thanh lịch của nó được nhiều người ưa chuộng đó. Có lần koibito còn chỉ vào nó hỏi mình thích không mua cho mình nữa chứ. Chỉ là váy đó hơi khó mặc một chút nhất là khi gặp lạnh, dân văn phòng có thể méo mặt vì hiện tượng tĩnh điện sẽ hút váy dán sát người đó. Không biết hàng hiệu có bị như thế không nhỉ???
Còn nhớ có năm mỗi ngày mình đều phải mở youtube lên xem đi xem lại mấy BST haute counture năm 2010-2011 của nhà mốt John Galiano. Thật sự mình cuồng phong cách châu âu cổ điển lắm luôn(đây là một trong những lý do mình đến với lolita), mà trong mấy năm đó ổng cứ chuyên thiết kế mấy kiểu cổ điển trúng ý mình như thế, bảo mình rời mắt làm sao được chứ.
Lại thêm nhà mốt Karl Lagerfeld của Chanel nữa chứ, mấy thiết kế tối giản làm từ vải bố của ổng đúng thấm vào lòng mình. Những trang phục đó rất dễ phối hoàn cảnh, cho dù ra sân bay, hội họp, công sở đều cực kỳ thích hợp.
Đáng tiếc, vóc dáng của mình thuộc dạng nhỏ người, không thích hợp với những thời trang mà mình thích. Nhưng không sao cả, quần áo không được thì vẫn còn trang sức túi xách đó thôi. Quần áo có thể cũ, có thể sờn rách nhưng trang sức, túi xách lại giữ được rất lâu.
Nếu lúc trước mình ra store thấy người ta bán, tư vấn gì thì mặc thử ok là mua thì từ đó mình đã định hình được phong cách thời trang của bản thân, đó là thanh lịch, đơn giản, sang trọng, trang nhã.
Koibito thường nói phong cách của mình bị già dặn ý. Mặc kệ, sau này