BỆNH NHÀ GIÀU
– – 0 – –
Nhắc đến bệnh nhà giàu mọi người sẽ nghĩ ngay đến các loại bệnh như là đua đòi, tiêu hoang. . .nhưng hôm nay tôi muốn đề cập loại bệnh thực sự là bệnh như tên gọi mà tôi mà mắc phải.
Tôi nói thật đây là nỗi ám ảnh cả đời của tôi, thậm chí tôi chỉ muốn quên nó đi nhưng tôi không làm được vì nó luôn hiện diện rất rõ ràng.
1/ Đau bao tử
Nói đến bệnh này mọi người chắc cảm thấy buồn cười lắm đúng không? Đau bao tử bệnh thông thường như thế mà nhà giàu gì? Nhưng tin tôi đi, đây là một loại bệnh nhà giàu đó.
Tôi bị di truyền bệnh này nên từ nhỏ thái hậu đã phải chăm sóc tôi rất kỹ càng, và tốn không ít tiền bạc công sức cho bệnh lý này của tôi. Ngoài ra, thói quen ăn uống của tôi cũng phải theo một chế độ rõ ràng.
Ví dụ như: ăn đồ phải mềm, nhai kỹ (10-20 lần trước khi nuốt), ăn uống đúng giờ đúng cử, không bỏ bữa, hạn chế ăn những thực phẩm không tốt cho bao tử, . . .mà mọi người biết đó, đi học chỉ có 1.5h để ăn cơm trưa và ngủ, đi làm có công ty chi có 1 tiếng, mà khi ăn nhai kỹ như thế rất khó có thể kịp thời gian.
Bạn bè và đồng nghiệp đều chê tôi ăn chậm, trong khi tôi thực sự không có nhai tận 10 lần đâu, tôi cảm thấy bản thân ăn nhanh lắm rồi nhưng không hiểu sao vẫn ăn chậm hơn họ rất nhiều. Tôi cũng không nói chuyện trên bàn ăn, chỉ nhai và nghe họ nói thôi, nhưng vẫn chậm hơn bọn họ, thật không hiểu nỗi.
Do bệnh này được đều trị từ nhỏ nên lâu lâu mới tái phát nếu tôi ăn quá nó hay là bỏ bữa, nhai không kỹ những món cứng.
2/ Dị ứng – Đây là mới là loại bệnh khiến tôi ám ảnh nhất đây.
– Đầu tiên nói về dị ứng da. Cơ địa của tôi rất lạ, từ nhỏ một năm 12 tháng, đã hơn 9 tháng lột da rồi. Mũi, gò má, tay và chân. Trong đó tay chân là nặng nhất. Lúc đầu nó chỉ nổi những mụn nước li ti ở giữa các ngón, sau đó mụn nước rất ngứa rồi bể ra, nước đó chảy đến đâu nơi đó sẽ lột da. Mà nơi da bị lột còn chưa khỏi, thì bên trong phần da đó lại tiếp tục lột. Trong quá trình nó lột, vừa đau vừa ngứa rất khó chịu. Chưa kể, lâu lâu vào buổi tối, cả người sẽ ngứa lên khỏi ngủ luôn, đêm đó là thức trắng. Có lần đi làm chấm công, tay lột da mất hết cả vân tay, vì thế không thể nào chấm công được, nơi nào sếp thoải mái thông cảm thì dễ nói, nơi nào sếp cố ý làm khó là xem như xong. Tay chân tôi mà đụng đồ dơ hay đeo găng tay (nilong hoặc nhựa) lâu là y như rằng vừa ngứa vừa sưng đỏ, ghê lắm. Có lần nó bong da chân đến nỗi đau luôn, không dám mang vớ hay cho chân vào vải, nếu không nhỡ mà một miếng da bong móc phải sợi vải là chỉ có khóc và chảy máu thôi. Tôi từng dùng rất nhiều lotion và thuốc mỡ, lotion càng dùng bệnh càng nặng, thuốc mỡ thì đỡ hơn nhưng phải dùng thường xuyên, mà dùng thuốc mỡ phiền lắm luôn làm cho mọi thứ chung quanh trở nên dầu mỡ dễ bám dơ. Sợ nhất là lúc còn CT15, đi đâu cũng phải xịt tay, cho dù lúc đó tay không bị bong da nhưng xịt xong khô queo, co lại thôi đã thấy đau rồi.
– Thứ hai là dị ứng móng. Nghe lạ nhỉ nhưng mà có thật đó. Móng tay và móng chân của tôi có ngón thì bị dẹp, có ngón lại nhăn như giấy bị vò nhàu vậy. Ai mà nghĩ được một thứ cứng như móng cũng bị nhàu bị cán phẳng phải không? Tôi đi bv da liễu khám, họ bảo là loạn dưỡng móng, kê cho một toa thuốc hơn 600k uống xong cũng thế. Nên trừ hồi đầu cấp 2 ngựa ngựa cùng bà chị họ sơn móng tay vào 3 tháng hè ra thì sau này móng tay tôi không bao giờ sơn nữa.
– Cuối cùng là dị ứng xoang( cả xoang trước lẫn xoang sau luôn). Cái này là nặng nhất. Ra đường thì ô nhiễm khói xe, bụi nhà máy, về