GIÁC NGỘ TRONG NHỮNG NGÀY BỆNH
– – 0 – –
Trước hết mình xin nói sơ qua về tình hình bệnh của mình khiến web bị trì trệ trong một thời gian dài nhé.
Như mình từng thông báo trong mỗi chương truyện, mình bị ho sau đó dẫn đến việc sốt đi sốt lại. Nhà nước test mỗi ngày nên chắc chắn không phải covid mà thái hậu mua thuốc cho uống rất nhiều loại đều không trúng thuốc.
01/10/2021 dân được hoạt động ‘bình thường mới’ nếu có thẻ xanh, và lúc đó mình đã chích đủ 2 mũi rồi, nhưng vì một số lý do cá nhân nên mình vẫn chưa đi khám bác sĩ và kéo dài nó đến 03/10/2021.
Kết quả khám ra thật bất ngờ, đáng lẽ sớm nên nghĩ tới nhưng lại không biết nó còn có thể nghiêm trọng như vậy. Do không được ra đường trong thời gian dài khiến cho bệnh tình không được chữa kịp lúc vì thế lúc này phải điều trị tịnh dưỡng rất lâu. Sau đó bác sĩ cho thuốc uống, cứ thuốc vào là ngủ vì thế đã rất lâu mình không mở laptop rồi, lâu lâu khỏe chút up một chương xong lại tắt máy chứ không ‘ôm’ nhiều như trước nữa.
Hiện tại đã đổi thuốc, tình trạng cũng khá hơn rồi có thể up chương lại, đương nhiên mình không dám hứa chắc chắn là điều đặn mỗi ngày như trước nhưng chí ít không kéo dài quá lâu.
Cám ơn mọi người đã thông cảm vẫn chờ và ủng mình, cám ơn mọi người rất nhiều.
Trong thời gian bệnh này, mình nghiệm ra được một số thứ nên quyết định viết lại.
1/ Cách ăn uống thường ngày
Người Hoa có cách ăn uống rất cầu kỳ nhất là những người sống ở phía Nam TQ, trong đó có nhà mình. Trên bàn ăn trong nhà và ngoài xã hội đều có thật nhiều quy tắc phải tuân thủ, nhiều đến nỗi mình không thể kể hết ra được. Nhưng vì xã hội hiện đại, sấp nhỏ thì phải học thêm, người lớn phải lo đi làm nên những quy củ gia đình ăn cơm phải chờ đủ mặt mới ăn; mọi người ăn xong hết mới được đứng dậy; ăn cơm không được nói chuyện; không được xem tivi’ đang đi đường không được ăn uống đã được bãi bỏ một cách thầm lặng.
Trong đó mình không thích nhất là một quy củ của nhà nội, đó là ông nội quy định, mỗi một món ăn sẽ phải có một chiếc thìa và đũa đã gắp riêng, không được dùng đũa thìa ăn cơm của bản thân để gắp món ăn, cũng không được dùng thìa đũa của món này để gắp món khác.
Mình cảm thấy nó vô lý vô cùng luôn ý, chắc là ông nội không rửa chén nên không hiểu được nỗi khổ khi bày ra quá nhiều thứ như thế. Suy nghĩ này vẫn theo mình từ nhỏ cho đến thời điểm hiện tại, nói chính xác hơn là trong quá trình mình bị bệnh lúc này. Mình cảm thấy nó hợp lý vô cùng luôn. Sau này ông nội mất hoặc ở bên ngoai, mình chưa từng tuân theo quy củ này, cứ dùng thìa ăn cơm múc hết món này đến món khác, mà không chỉ mình, ai cũng thế cả.
Nay vì để tránh lây nhiễm bệnh cho mọi người trong nhà, mình đã phải làm y hệt cái quy củ mà mình từng bài xích và chế giễu. Đũa thì để gắp thức ăn còn thìa lại dùng để múc sốt, đương nhiên bên nội và bên ngoại đều không khuyến khích việc ăn sốt vì đó là hành động của ăn xin. Nhưng mình thuộc team thích đồ mềm nên cơm của hợp khẩu vị của mọi người đối với mình lại hơi cứng nên muốn có canh để dễ nuốt cơm. Mà quy cũ trên bàn ăn, canh phải uống đầu tiên, sau đó mới dùng cơm và không được chan cơm cùng canh nên buộc lòng mình phải dùng nước sốt để thay thế. Nếu không mình ôm chén cơm đến mai cũng chưa biết ăn xong chưa, lúc nhỏ mình thế đó nên thói quen này theo đến lớn luôn.
Và thế là mỗi bữa đều như vậy, tội thằng em hà bá thôi vì nó rửa chén mà. Mình làm thế cũng vì bất đắc dĩ, không muốn lây bệnh cho nó (bác sĩ nói có thể lây qua ăn uống). Từ nhỏ thái hậu đã tập quen, hai đứa chúng mình cái gì cũng riêng, nên lúc này mình bệnh, nếu mà nó bị lây thì chỉ có qua con đường ăn uống thôi.
Hồi xưa, nhà ai có điều kiện mua củi than thì