Tộc Muỗi nói riêng và các loại động vật khác trừ con người đều không có tên riêng tức là định danh cụ thể.
Lý do là bởi tuổi thọ của chúng quá ngắn ngủi, kết cấu não lại rất nhỏ bé và không phát triển, bộ phận ghi nhớ và cũng như lưu trữ ký ức cực kỳ tệ hại thế nên chuyện mất trí nhớ không được coi là bệnh.
Chúng tôi nhận ra nhau bằng mùi và tấn số hạ âm của nhau khi phát ra nhưng cũng chỉ được đâu đó một thời gian ngắn rồi lại quên ngay.
Các loài động vật cấp cao hơn như rắn, hổ, sói sẽ ghi nhớ lâu hơn nên thường sẽ có thời gian ghi hận kẻ tấn công mình hoặc con mồi đang theo dõi.
Thế giới côn trùng có thời gian ghi nhớ không tốt nên thường chỉ trong vòng vài tiếng là quên ngay.
Tệ nhất là não của các loài cá, chúng chỉ có thể ghi nhớ đâu đó vài giây đồng hồ.
Câu thành ngữ “não cá vàng” chính là một câu nói chê bai những người có trí nhớ kém hoặc tật hay quên của nhân loại.
Thế nên động vật là không có tên riêng và cũng không cần tên riêng như các bộ phim hoạt hình của loài người thường nhân cách hóa các loài động vật.
Trẻ em của họ đã bị lừa ngay từ nhỏ.
Thật là ngây thơ.
Ha ha ha.
Tôi thì khác biệt, vì được trọng sinh có kèm theo hệ thống làm bạn nên có thể thừa kế tất cả các đặc điểm của não người.
Trí tuệ cũng như ký ức còn rất hoàn hảo.
Đây quả thật là một điều tuyệt vời.
Chủ nhân của hệ thống có lẽ là một sinh vật hùng mạnh hoặc một chủng tộc rất phát triển như người ngoài hành tinh chẳng hạn.
Và có lẽ, họ đang bí mật ở đâu đó quan sát hành vi của tôi và tôi chính là một vật thí nghiệm.
Tôi không cảm thấy buồn nếu mình là một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm của họ.
Và tôi nghĩ rằng khả năng cao họ cũng đang thí nghiệm với nhiều mẫu khác nữa ngoại tôi.
Ngược lại tôi khá hạnh phúc về điều này.
Vì sao ư?
Bởi tôi hiểu được giá trị của mình, giá trị của một vật thí nghiệm.
Điều này sẽ thật khó khăn với đại đa số nhân loại có trí tuệ.
Họ căm ghét, họ sợ hãi, họ không cam tâm, họ oán giận và họ muốn phản kháng.
Nhưng với tôi, những suy nghĩ như vậy thật sự rất buồn cười và ngây ngô.
Nó chỉ thể hiện rằng họ đang quan trọng hóa bản thân, họ đang tự coi mình là cái rốn của vũ trụ.
Họ khinh thường và căm ghét những người giàu hơn, giỏi hơn, hạnh phúc hơn họ.
Tất cả đều do thái độ ghen ghét quấy phá mà ra.
Ngay từ khi còn là người tôi đã không có ý nghĩ kiểu như sợ người khác lợi dụng mình.
Tôi chỉ sợ bản thân mình không có đủ giá trị để người ta lợi dụng mà thôi.
Tương tự như bạn là một viên kim cương thì gần như tất cả mọi người đều sẽ có h@m muốn theo đuổi để được sở hữu bạn, tôn vinh bạn, yêu thương bạn thậm chí là lợi dụng bạn.
Nhưng nếu bạn chỉ là một túi rác thúi thì giá trị của bạn chỉ đáng để những người khác vứt đi.
Mọi người sẽ có xu hướng cách li bạn với xã hội.
Sự tồn tại của bạn thậm chí còn gây lên sự chán ghét, phẫn nộ trong cộng đồng.
Cho nên, bạn muốn thành công trong cuộc sống thì bài học đầu tiên là phải nhận ra bản thân mình là ai, giá trị của mình là bao nhiêu.
Hãy cúi thấp đầu xuống mà khiêm tốn học hỏi người khác để nâng cao giá trị lợi dụng của bản thân.
Khi đó, người ta sẽ phải tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu để nhận được cái gật đầu của bạn.
Như vậy, không phải là rất tốt đó hay sao?
Bài học thứ hai để có thể thành công trong cuộc sống là khi gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình, bạn phải ứng xử ra sao?
Tất nhiên, đại đa số mọi người sẽ chọn cách phản kháng dù biết chắc là sẽ thất bại.
Cách này không sai cũng không đúng.
Cơ thể của bạn, sinh mệnh của bạn, lựa chọn của bạn, bạn có thể làm tất cả mọi thứ cho nó bao gồm cả sự từ bỏ.
Với tôi, nếu cuộc sống này hãm hiếp và tôi không thể phản kháng, thế thì tôi sẽ nằm im mà hưởng thụ.
Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu, là hành vi nằm im và thái độ hưởng thụ.
Bởi, khi gặp bế tắc trong cuộc sống, đừng nên chống lại cũng đừng nên từ bỏ.
Điều mà ta có thể làm