Một lúc sau, con Đào thay xong quần áo mới bước ra, thấy con Như Quynh đang chăm chú bấm điện thoại với một ai đó thì hỏi với:
“Mày nhắn tin với ai mà chăm chú thế? Chắc không phải là cái thằng ốm o như thằng nghiện hôm bữa đến đây đưa mày đi chơi đấy chứ?”
“Nghiện đâu mà nghiện, nó chỉ thỉnh thoảng làm vài tép thôi.
Tuy người nó gầy nhưng mà nó dai sức á, Mày không biết đâu, đêm nào mà tao đi chơi với nó là đêm hôm ấy tao mệt lử rã rời.
Nó quần cho tao chết đi sống lại cũng vài hiệp mới chịu cho tao đi ngủ.
Thậm chí, có nhiều lần tao phải van xin nó đủ kiểu thì nó mới chịu tha trong bực tức nữa cơ.
Ngày hôm sau quả nhiên tao muốn chống gậy khi đi di chuyển, đến đi tiểu còn thấy rát đau nữa là”.
Thấy con Như Quỳnh có vẻ tôn thờ khoản ấy của thằng bồ, hai mắt con Đào sáng lấp lánh như nảy ra một ý tưởng gì mới mẻ.
Nó giả bộ nói
“Thật không đó hay mày lại ba hoa chích chòe? Có thì hẵng nói, không có thì đừng có nói điêu kẻo thụt lưỡi đấy.
Chả bù cho thằng bồ của tao, tuần gặp nhau có bốn lần mà lần nào cũng chỉ được dăm phút rồi giơ cờ trắng ra hàng.
Tao chán chả buồn chết đây?”
Con Như Quỳnh thấy con Đào khích bác tỏ vẻ không tin thì giãy nảy lên phân bua: “Tao nói thật đấy.
Nói điêu tao không bằng một con muỗi nhà.
(Á… đù… tao nằm im quan sát mà cũng trúng đạn của chúng mày là sao?)
Nếu không tin thì bữa nào mày đi hẹn hò với tao đi.
Tao với mày và hắn cũng chơi trò some 3P.
Bữa giờ hắn cứ rủ rỉ thuyết phục tao hoài mà tao không có chịu đấy.
Cơ mà, nếu mày dám chơi thì hãy gật đầu.
Không dám chơi thì đừng có mà khích bác ly gián”.
“Thật hả? Mày cũng biết trò some 3P cơ à? Tao tưởng mày đần lắm chứ?” Ả Đào lại tỏ vẻ không tin
“Có gì mà tao không biết cơ chứ? Có điều biết là một chuyện còn chơi thì tao chưa thử.
Dù sao cũng thấy có vẻ gì đó không quen.
Nhưng đợt này thằng bồ của tao nói nếu tao chiều theo ý nó thì nó sẽ cho tao thêm tiền đổi con Iphone đời mới.
Mày chịu thì tao cho mày đi thử bản lĩnh của nó.
Cũng hơn cho nó đi kiếm con khác.
Tao chỉ sợ mày cũng yếu nhớt thì mất công mất cái mặt tao.
Nó rất khỏe và dai sức, hiểu chưa?”
Á Đào như đã thực hiện được gian kế, nó mở cờ trong bụng: “Ok thì Ok.
Tao coi gầy gầy vậy thôi chứ tao cũng khỏe lắm á.
Mà mày cũng ngon ấy nhỉ, kiếm được thằng bồ chịu chi chịu chơi dữ”.
Như Quỳnh bĩu môi nói: “Gặp dịp thì chơi thôi mày ơi.
Cái thời buổi này nhan sắc như tao và mày thì muốn kiếm bồ cũng khó.
Có rồi thì cũng biết giữ lâu lâu mà xài.
Nó chán thì nó cũng bỏ đi à.
Đàn ông ấy, éo tin bố con đứa nào cả”.
Con Đào nghe vậy cũng gật gù: “Uh, Mày nói cũng đúng.
Tao với mày thì tự biết cái thân mình.
Nhan sắc không có thì có đi làm gái cũng chẳng ma nào mua đêm.
Mà làm cái nghề bảo mẫu lương mỗi tháng chỉ có năm sáu triệu bạc thì sống cũng khó chứ đừng nói làm giàu.
Cũng may, có thằng bồ lâu lâu dẫn đi ăn đi uống, đêm lại có đứa thỏa mãn cho chút sinh lí chứ không tao cũng về quê sống cho rồi.”
“Về quê thì lấy gì mà kiếm sống? Ở thành phố nhiều người lại nhiều việc còn chẳng kiếm ra được tiền thì bỏ phố về quê có mà chết đói à? Ai nuôi mình đây?”.
Như Quỳnh phản bác lại.
Nó không có hứng thú lắm với chuyện rời thành phố
Con Đào cau mày than vãn: “Mày thấy đó.
Nghề bảo mẫu này cũng không dễ xơi đâu.
Lũ ranh con này thì suốt ngày chỉ biết ăn rồi khóc, khóc rồi la.
Hết bò chỗ này lại quậy chỗ nọ.
Hết cào đứa này lại cắn đứa kia.
Đã thế, về nhà chúng nó mà có vết xước hay vết cắn thì y như rằng bố mẹ nó đến mắng vốn mình.
Kêu mình không chú ý đến con cái của họ.
Hơn ba mươi đứa nhóc mà chỉ có mỗi tao và mày xoay sở, làm sao có thể chiếu cố đến từng đứa chúng nó được?
Chẳng phải chính bố mẹ chúng nó còn không trông