Chương 35: Hiệp Sĩ Muỗi Nhà
-----
Ngay khi chắc chắn team bảo mẫu đã chìm sâu vào giấc ngủ trưa, muỗi tôi lúc này mới xuất hiện.
Và công việc chích người hút máu của tôi cũng sắp bắt đầu.
Đây là lần đầu tiên tôi đi chích người ban ngày chứ không phải ban đêm.
Một phần do có điều kiện thuận lợi, phần còn lại ở đây có rất nhiều con mồi yếu thế.
Khi tôi nghe thấy tiếng khóc của đám con nít thì trong đầu tôi đã nảy sinh ra ý định tìm đến và chích hút bọn chúng.
Với người lớn thì do họ phản ứng rất nhanh nên độ nguy hiểm của tôi cũng trở nên tăng vọt.
Nhưng nếu chích lũ trẻ em yếu đuối thì quá dễ dàng để có được máu của chúng.
Căn bản là chúng phản ứng quá chậm và không đủ sức mạnh để đập chết tôi.
Thế nhưng, bây giờ tôi đã thay đổi đối tượng con mồi sang ba con mụ bảo mẫu kia.
Bởi khi chứng kiến hành vi mất nhân tính của họ suốt từ sáng đến giờ tôi cảm thấy rất sốc.
Trẻ em vốn là đối tượng được chăm sóc và bảo vệ.
Chúng cần được nâng niu và chiều chuộng chứ không phải để đánh đập, ngược đãi hoặc bạo hành.
Mặc dù trẻ em tính vốn rất hiếu động, ưa tìm tòi khám phá lại hay khóc nhè nhưng phản ứng đó là phản ứng bản năng.
Một người nếu đã xác định công việc của mình là một bảo mẫu thì nhất định phải có lòng yêu thương và tâm từ bi hỷ xả.
Nếu đã thấy mình không thể kiên nhẫn hay đủ đam mê công việc thì tốt nhất là nên tìm đến công việc khác.
Trước đây, khi tôi còn là người, tôi cũng thường xuyên nghe đài, báo internet nói về các vụ bạo hành trẻ em mà thủ phạm lại không phải ai khác ngoài những người thân hoặc những người đáng lẽ ra phải chăm sóc bảo vệ chúng.
Có vụ án người bạo hành là bố dượng, mẹ kế.
Cũng có những vụ án người bạo hành lại chính là bố mẹ đẻ, ông bà hoặc cô dì chú bác.
Có vụ án thì thủ phạm là những người osin (người giúp việc), có vụ án thì thủ phạm là hàng xóm láng giềng.
Nhưng nhiều nhất là các bảo mẫu ở nhà trẻ tư nhân.
Đã có những sự việc đau lòng xảy ra.
Có bé trai bị bố đẻ đốt phần kín gây lên tổn thương vĩnh viễn và nỗi ám ảnh cả cuộc đời.
Có bé bị bố dượng dùng que sắt nóng đốt mặt.
Có bé bị mẹ kế đánh đập cho đến khi chết.
Có bé bị mẹ đẻ bỏ đói để đi chơi đến khi về nhà thì con cái đã chết bốc mùi.
Có những bé bị các bảo mẫu ném xuống đất gây chấn thương sọ não rồi chết sau đó.
Chuyện bị đánh đập, chửi mắng là chuyện gần như không thể bình thường hơn.
Khi đọc những thông tin đó tôi cảm thấy rất đau lòng nhức óc, vừa thương cho các bé lại hận thù những kẻ thủ ác.
Nhưng cả buổi sáng nay tôi không những được nghe mà còn nhìn thấy tận mắt sự bạo hành man rợ của ba người bảo mẫu ác ma dù bằng góc nhìn của một con muỗi.
Trăm nghe không bằng mắt thấy.
Thật sự quá kinh khủng và tàn nhẫn.
Trong lòng tôi phẫn nộ vô cùng.
Vì vậy mà tôi quyết định trưa nay nhân lúc bọn chúng ngủ, tôi sẽ ra tay trừng trị những kẻ có tâm địa ác độc thế này.
Ít nhất cũng khiến cho bọn chúng bị đau, bị ngứa, bị mất hàng trăm giọt máu.
Hừ.
Dù sao tôi cũng cần làm phải an ủi tâm linh của chính mình và lại có thêm máu mới để lên cấp.
Tại sao lại không nhỉ.
Hiện tại tôi có sáu bộ phân thân sơ cấp.
Cộng thêm bản thể tôi nữa là bảy bộ.
Mỗi bộ tối đa sẽ hút được mười giọt máu trong năm phút.
Như vậy mỗi một lượt tôi sẽ thu hoạch được bảy mươi giọt máu.
Đã quyết là làm.
Tôi bay ra khỏi không gian tùy thân và tiến lại gần con Đào bảo mẫu.
Thú thật, tôi ghét con mụ này ghê ghớm.
Bởi vì hành vi của nó đối với lũ trẻ thật ác độc mất hết nhân tính.
Lúc này, nó đang nằm ngửa trên chiếu, miệng thì ngáy o o.
Có lẽ, nó đang mơ thấy cảnh tượng nó cùng con bảo mẫu Như Quỳnh đang cùng chơi trò Some 3P với thằng bồ của nó chăng?
Mặc kệ nó mơ cái gì.
Tôi bay xuống cổ của nó, nơi đây có những dòng sông máu rất lớn.
Ngựa quen đường cũ, chích và lấy máu là nghề của bác sĩ muỗi.
Tôi thả sáu bộ phân thân ra ngay phía trên lớp da cổ một centimet của ả Đào.
Sau đó chúng tôi lấy hết sức bình sinh phun ra nước miếng xuống động mạch chủ cho đến