Tôi nhún người nhảy lên bay ngang, hai cánh liên tục đập xuống nhanh tới mức 300 lần/s.
Thân thể của tôi cùng với giọt máu vừa hút vào trong bụng lao ra ngoài tránh né đòn đánh “Như Lai Thần Chưởng” của người đàn ông.
“Ầm…”.
Một âm thanh khủng khiếp vang lên ngay bên cạnh tôi.
Tinh thần của tôi bị làm cho thất điên bát đảo.
Hóa ra bàn tay khổng lồ của con người đã đập trượt qua thân thể muỗi và rơi xuống mắt cá chân.
Đây là một cú đập trượt đầy may mắn.
Tuy rằng tôi đã thoát chết trong gang tấc nhưng không vì thế mà nguy hiểm của tôi đã dừng lại.
Không khí xung quanh chu vi mấy chục centimet bị bàn tay khổng hồ ấy nén lại tác động vật lý lên thân thể làm tôi bị b ắn ra xa đến gần nửa mét.
Cuồng phong sắc bén như dao rít lên cắt qua người khiến tôi không nhịn được phải kêu lên đau đớn.
“Vo ve… vo ve…”.
Trạng thái thăng bằng khi phi hành đã bị đánh vỡ, thân muỗi loạng choạng giữa không trung rồi mất lái lao nhanh xuống đất.
Tôi nỗ lực tự điều chỉnh lấy hai cặp cánh muỗi, cố gắng chịu đựng cơn đau đớn toàn thân để lấy lại thăng bằng cho mình.
Một lần nữa nữ thần may mắn lại mỉm cười với tôi, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng thì thân muỗi cũng dừng lại ở khoảng cách 10 centimet so với mặt đất.
Tôi lấy lại trọng tâm ổn định và một lần nữa đập cánh bay đi.
Tôi biết, con người lúc này còn đang trong trạng thái tinh thần mơ mơ hồ hồ chứ không phải là đã thức tỉnh hẳn.
Cú đập như trời giáng vừa nãy cũng chỉ là một cú ra đòn theo bản năng của họ.
Đợi vài giây nữa thôi, khi tinh thần của con người đã tỉnh táo hẳn chắc chắn họ sẽ bật đèn lên để tìm kiếm tôi mà trả thù.
Chờ đợi tôi cũng sẽ là những cú tát vô cực hoặc một bình phun độc khổng lồ theo diện rộng.
Tôi từng là con người, đương nhiên tôi hiểu rõ chính mình và tình thế nguy hiểm bây giờ như thế nào.
Do đó, nhiệm vụ duy nhất của tôi lúc này chính là chạy trốn thật nhanh nếu không muốn chết thảm.
Với tốc độ bay khi đói bụng cũng chỉ khoảng 0.7 m/s, giờ lại còn ôm theo giọt máu có trọng lượng nặng gấp ba lần cơ thể thì tốc độ bay sẽ giảm mạnh hơn nữa.
Tôi nhanh chóng suy nghĩ để tìm ra các loại phương án chạy trốn, tự nhủ mình nhất định phải tranh thủ mấy giây đồng hồ quý giá này phải bay thật cao lên nóc nhà hoặc phải lao nhanh tới cửa sổ thông gió nối với bên ngoài.
Ngay lập tức, tôi bắt đầu điều khiển hai cái râu cảm ứng các loại sóng âm thanh cũng như nhiệt độ và hướng gió, hai mắt kép cũng mở to lên tìm kiếm các bước sóng ánh sáng.
Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một cánh cửa sổ đang ở cách tôi khoảng chừng ba mét.
Đây là một khoảng cách không quá xa xôi và tôi chỉ cần mấy giây sau là có thể hoàn thành việc di chuyển.
Tôi cố gắng duy trì việc đập cánh với tốc độ cao và bay vút đi như một chiếc phi cơ Su - 35, mục tiêu rời xa con người tiến về phía nơi cửa sổ.
Nhưng khi bay gần đến nơi, tôi lại phải phanh gấp thân thể lại bởi phát hiện ra bóng dáng một loài thiên địch của loài muỗi.
Đó chính là bốn con thằn lằn có cái tên thạch sùng.
“Két… két… két…”
Chúng đang nằm canh muỗi ngay bên cạnh cửa sổ.
Bất kỳ con muỗi nào ra vào thông đạo này đều sẽ bị biến thành mồi ngon trong bụng chúng.
Xui xẻo hơn, hiện giờ bọn chúng có vẻ như đã phát hiện ra tôi đang bay tới.
Hai con mắt của lũ thạch sùng đã ánh lên màu đỏ tham lam và bạo ngược.
Chúng nhìn tôi với thái độ hài hước và khiêu khích, lưỡi của chúng thò ra ngoài li3m láp như kiểu rất thèm ăn.
Có lẽ bọn chúng đang tự tin sẽ kết thúc cuộc đời của muỗi tôi bằng cái lưỡi dài và một cú đớp hoàn hảo.
Rất nhiều con muỗi đã rơi vào miệng của thạch sùng, và khả năng cao tôi cũng không phải là ngoại lệ.
Phía dưới sàn nhà, người đàn ông kia cũng đã tìm thấy công tắc đèn.
Khi ánh sáng bật lên cũng là lúc tôi sẽ hiện nguyên hình và sẽ trở thành một mục tiêu rõ ràng.
Trước hổ sau sói,