Chương 50: Muỗi Thăm Ngân Hàng
------
Sáng ngày hôm sau, tôi thức tỉnh với một tinh thần sảng khoái.
Chuyển đổi trạng thái không gian thứ nguyên thì thấy bên ngoài trời đã sáng tỏ từ lúc nào.
Ra đến bên ngoài, hít thở không khí trong lành, đùa vui cùng những cơn gió, chuyện hôm qua như ảo ảnh trong mơ.
Nhà hàng Tư Béo oanh oanh, yến yến, bướm chim hoan ca, rồi mưa gió sấm chớp đi qua, máu tươi cùng lệ anh hùng chảy xiết.
Hôm nay không gian vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn lũ đồng tộc muỗi nhà vẫn đang ngơ ngác tìm máu tươi.
Nhưng người đã đi hết thì trà sẽ lạnh, nhà hàng đã phong tỏa thì một bóng ma cũng chẳng còn.
Tôi bay vòng vòng hỏi thăm lũ đồng tộc muỗi vài câu.
Vì chúng đang trong tình trạng đói meo nên tôi cũng không có hứng thú cắt cổ, mổ bụng và lấy máu của chúng nó như đêm nọ.
Khi bay ngang qua chỗ lũ thạch sùng đang bám vào tường ngủ ngày, tôi hò hét trêu tức chúng bằng cách vo ve vo ve ở một khoảng cách an toàn:
“Lũ thằn lằn đáng chết.
Lêu lêu… bố mày biết bay, chúng mày không biết bay.
Có ngon thì nhảy ra đây đớp đít ông đi…”
“Lũ thằn lắn thối, lũ thằn lằn nhát gan…bố mày thách chúng mày lao ra đó…”
Những con thằn lằn bị tôi chọc tức điên lên nhưng không thể làm gì.
Chúng cũng chẳng dám nhảy ra mà đớp bởi nhảy chưa chắc đã tới, nhưng té xuống đất thì chắc chắn xây xẩm mặt mày.
Xui xui có khi chấn thương sọ não hoặc gẫy đôi cột sống thì lại thành bữa tối cho loài kiến lửa.
Thế nên tuy rất căm thù tôi nhưng bọn chúng cũng chỉ còn cách đỏ mắt mà nhìn, miệng rít lên mấy tiếng ken két cho hả giận.
“Hừ.
Tụi mày chỉ bắt nạt được mấy đứa đồng tộc ngu si dốt nát của tao mà thôi.
Chúng mắt mũi kèm nhèm nên mới bị bọn bay phục kích.
Chứ tao có thêm mắt người rồi thì còn khuya nhé.
Đợi tao tiến hóa lên cấp độ cao hơn sẽ quay về kiếm chúng mày tính sổ.
Hừ hừ”
Nổi tính trẻ con chọc điên lũ thạch sùng, bay ngang lêu lêu mấy con nhện, xà xuống đá mấy con kiến hôi, tôi như cảm giác được sự tồn tại của mình.
Chơi chán, tôi bay ra ngoài đường nhìn ngó xung quanh.
Hóa ra nơi đây là một khu dân cư sầm uất.
Con đường phía trước cũng không phải đường lộ loại một mà là loại hai.
Đường hai chiều, mỗi chiều có hai làn xe ô tô qua lại.
Hai bên đường có rất nhiều căn nhà phố mọc lên san sát với đủ mọi loại ngành nghề kinh doanh.
Cách nhà hàng Tư Béo tôi đang đứng là trụ sở một ngân hàng tư nhân có tên là XCB.
Với mặt tiền hơn năm mươi mét vuông, họ đã xây lên một tòa nhà mười tầng khá hiện đại.
Ngân hàng này lúc còn sống tôi nghe nói nó thuộc về một nữ đại gia người Việt gốc Hoa họ Trương.
Đại Gia này có chồng là một tỷ phú Hồng Kong có khối tài sản kếch xù phân bố khắp năm châu bốn biển.
Đại Gia họ Trương kinh doanh rất nhiều linh vực từ bất động sản, nhà hàng, khách sạn, chứng khoán, vàng bạc đá quý…
Riêng ở thành phố trọng điểm phía Nam này, bà ta đang sở hữu rất nhiều khu đất vàng quý giá ở trung tâm.
Nghe đâu ngoài sáng thì được chồng bên Hồng Kong ủng hộ còn trong tối thì được một quan chức nào đó rất to ở Sài Thành bảo kê.
Đương nhiên, tất cả chỉ là đồn đoán chứ chưa có một thông tin chính thức nào xác nhận cũng như người trong cuộc tuyên bố.
Nói về người gốc Hoa thì phải thừa nhận rằng họ có thiên phú trời sinh về kinh doanh.
Họ lại có truyền thống buôn bán khắp nơi từ đại dương cho đến lục địa.
Bất cứ nơi đâu, chỉ cần có nguồn lợi là có mặt người Hoa.
Người Hoa cũng rất chăm chỉ, chịu khó, chịu khổ bươn chải.
Họ mưu sinh bằng đủ loại nghề nghiệp bất kể sang hèn.
Họ cũng rất đoàn kết và hay giúp đỡ lẫn nhau khi khởi nghiệp.
Có thể nói rằng người Hoa là một trong những dân tộc có thói quen giữ chữ Tín nhất trên thế giới.
Nói đến đây để biết rằng tất cả vinh quang và địa vị của họ gặt hái được đều có nguyên nhân sâu xa cả.
Trời đất xưa nay thường rất công bằng, thiên tài thường đi đôi với lắm tật.
Chẳng ai có được tất cả và cũng chẳng có ai mất đi tất cả.
Cộng đồng người Hoa cũng tồn tại rất nhiều mặt trái.
Họ tài giỏi ừ thì chuyện đó cũng không sao, rất nhiều vùng đất đều chào