(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương Mới hay hơn nhé)
------
Nhìn sang cái túi xách cá nhân của mình đang đặt ở trên bàn đá cô lại lắc đầu từ chối.
Tuy rằng trước đây nó là công cụ cho cô giấu đi một số thứ “bí mật” nhưng cũng không thể đảm báo rằng nó mãi sẽ an toàn.
Hơn nữa, cô cũng không thể chắc chắn rằng có ai đó sẽ không chú ý tới nó và bản thân cô cũng không thể mang theo kè kè bên người.
Như vậy, lại càng dễ bị người hữu tâm nghi ngờ hơn.
Bây giờ Băng Muỗi đã trở thành bí mật chiến lược của Mộng Thu nên cô cũng cần phải giải phóng một số bí mật khác để đánh lạc hướng.
Muỗi không to lớn như con chó, con mèo nhưng muốn cất chứa an toàn cũng không phải việc dễ dàng.
Mặt khác, Muỗi lại là vật sống và là một loại côn trùng, bỏ trong không gian kín như túi xách không may bị va đập sóc nảy thì khả năng tử vong cũng rất cao.
Vậy thì bây giờ cô nên giấu nó ở đâu nhỉ?
Mộng Thu sờ cằm suy nghĩ.
“Muỗi… động vật… côn trùng… ngũ độc phái… Miêu cương… giấu trên thân… a… Mình nghĩ ra rồi… nơi đó rất phù hợp… vừa an toàn lại bí mật… hi hi”
Tôi thì không rõ trong đầu Mộng Thu suy nghĩ đến cái gì mà đột nhiên hai má hồng lên như đánh phấn thế kia.
Cô ta quay xuống nhìn tôi hỏi:
“Mày thích muỗi cái hay muỗi đực vậy Băng Muỗi?”
Tôi thành thật trả lời tuy không hiểu lý do:
“Không thích con nào cả? Em cần phải thích sao?”
“Không sao hết, có thời gian tao giải thích cho mày sau, còn bây giờ mày theo tao đi về nhà nhé.
Tao cũng cần phải đi thăm bà ngoại đang nằm ở bệnh viện nữa”
“Không đi đâu.
Em còn hút nhựa cây cơ.
Em chuẩn bị tiến hóa nên cần rất nhiều nhựa cây này”.
Tôi bay về phía lọ thủy tinh có chứa cây trầu bà ở trên bàn.
“Ồ.
Là cây trầu bà à! Mày cần nhựa của cây này sao?”
“Đúng rồi.
Em cần nhựa của cây này.
Cần rất nhiều.”
“Không sao, đi theo tao.
Về nhà tao có rất nhiều loại cây này.
Nếu thiếu thì tao đi kiếm về cho mày thêm.
Muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Bao đủ nha”.
“Chị nói thật à?”
“Tao nói thật đó Băng Muỗi.”
“Vậy thì chúng ta đi nhanh lên…” Tôi tỏ vẻ hào hứng bay xông ra cửa.
Mộng Thu goi giật tôi lại:
“Băng Muỗi, từ từ đã.
Lại đây với tao.
Tao cần phải giấu mày đi đã.
Không thể để cho người khác thấy được mày”.
“Ồ… Vâng!” Tôi bay về trước mặt của Mộng Thu
Mộng Thu đứng trước gương lớn trong nhà vệ sinh.
Cô bắt đầu cởi hai cái cúc áo sơ mi ngay dưới cằm của mình ra để lộ ra hai mảnh bình nguyên trắng như bạch ngọc.
Ở giữa hai mảnh bình nguyên ấy là hai ngọn núi tên là Vu Sơn và Thái Sơn hùng vĩ sánh ngang với thanh thiên.
Chúng bị Mộng Thu cố định lại với nhau bằng một chiếc áo con mỏng dính thêu hình hoa văn hai con thỏ trắng, ở giữa lại tạo ra một vực sâu thăm thẳm.
Phía trên miệng vực có một nốt ruồi son như tô điểm thêm cho phong cảnh nơi đây.
Thời tiết mùa này có vẻ như hơi nóng bức nên trên hai bình nguyên bạch ngọc ấy có dính vài giọt mồ hôi óng ánh.
Mùi hóc môn cơ thể nơi này cũng đậm đặc đến mức nồng nặc.
Mộng Thu chỉ vào khe vực đó rồi nói với tôi:
“Sau này khi chúng ta đi ra bên ngoài thì mày phải ẩn nấp ở chỗ này.
Chỗ này vừa ấm áp lại có không khí lưu thông nên sẽ không bị chết ngạt đâu.
Không ai dám đụng vào nơi này nếu không được tao cho phép nên rất an toàn.
Nơi đây cũng có sẵn thức ăn nên khi đói mày có thể chích vào hai bên để hút máu.
Tất nhiên là phải báo trước và xin phép tao.
Nghe rõ chưa?”
Tôi đồng ý ngay lập tức.
Hai cái râu muỗi hứng phấn ngoáy tít.
Và không đợi cho Mộng Thu nói hết câu, tôi đã bay nhanh vào khe vực sâu ấy, lưng dựa vào điểm nối của chiếc áo, sáu cái chân bám chặt vào da thịt đối phương.
Tôi hít lấy hít để mùi hương thơm vô cùng hấp dẫn.
Cái vòi muỗi trông như cái máy hút bụi rà rà khắp nơi.
Mộng Thu như có chút cảm giác gì đó rất khác lạ nên hơi rùng mình.
Mặt cô đỏ hồng như trái gấc chín cây.
“Mày đúng là một con Muỗi háo sắc mà Băng Muỗi! hi hi hi.
Nhớ ở yên trong đó cho đến khi tao gọi ra nha!”
“Dạ.
Nơi này rất tốt.
Mùi rất dễ