Edit: Doll
01
Tôi, kẻ biệt nữu ngạo kiều tới chết và Lâm Nguyên, tên thẳng nam tới chết ở bên nhau cơ bản rất ít cãi nhau, không phải do tôi không muốn gây chuyện, mà khi tôi bực bội, người ta nên ăn thì đi ăn, nên uống thì uống không để chuyện gì ở trong lòng cả, khi tôi nguôi giận quay đầu lại nói với em vấn đề ban nãy, ngóng trông em làm thế nào dỗ dành tôi, kết quả hai mắt tên nhóc đó mở trừng trừng, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, "Còn có chuyện này nữa á!"
Bạn nói có đáng giận hay không? Nói vậy, cùng em ở bên nhau ba năm nay, cái khác tôi không dám nói, nhưng câu "Không được tức giận" tôi đọc thuộc làu làu.
Thế mà vẫn có lúc gây gổ với nhau.
02
Lần đầu tiên hai chúng tôi cãi nhau kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ là do tên kỹ nam kia, chúng ta tạm thời gọi hắn là số 1.
Số 1 vô cùng mặt dày vô sỉ, năm nhất đại học đã bắt đầu thích khối thịt ba chỉ này, thường xuyên hi hi ha ha trộm ăn đậu hủ, cũng chỉ có mình Lâm Nguyên ngây ngốc mà nghĩ hai người bọn họ là anh em tốt, bạn bè tốt có thể đi với nhau cả đời.
Không phải tôi nói, ánh mắt số 1 nhìn Lâm Nguyên kia, tôi dù có là thằng ngu cũng biết hắn ta có ý tứ với Lâm Nguyên.
Tuy nhiên, thắng làm vua thua làm giặc, nếu tôi đã thượng vị thành công sẽ không bao giờ để cho hắn có thể chiếm được tiện nghi nữa.
Đoạn thời gian đó tôi chú ý Lâm Nguyên vô cùng chặt chẽ, chỉ cần em ấy ra ngoài với số 1 tôi liền đi theo, đi WC cũng không được đi một mình.
Kết quả là Lâm Nguyên không vui, đứng lên khởi nghĩa vũ trang: "Sao anh lại thế này hả? Anh ấy là anh em của em!"
Anh em cái rắm! Nếu hắn ta không có ý đồ gì với em thì anh cắt đầu anh xuống đưa cho em chơi! Nhưng chuyện này nói ra thì ngại quá đi mất, lúc đó tôi như tên dấm tinh, như thể mỗi ngày đều ăn cả lu dấm ấy.
Tôi đành thở hổn hển nhìn em ấy.
Em ấy thở hổn hển mà nhìn tôi.
Thở gấp thở gấp, hai chúng tôi ai cũng cứng rắn.
Cuối cùng tôi nhận mệnh đi lột quần áo em ấy.
Hai người nùng tình mật ý, em ấy ra ra vào vào thân thể tôi, đột nhiên có tiếng chuông điện thoai vang lên, tôi vừa thấy, số 1.
Lâm Nguyên mở loa, chỉ nghe thấy tiếng của số 1 ở đầu giây bên kia: "Tiểu Nguyên, anh thất tình, đi uống chút rượu cùng anh được không?"
A, còn hẹn nhau đi uống rượu? Tôi đột nhiên kẹp chặt huyệt khẩu, Lâm Nguyên bị tôi làm cho thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lúc này tôi lại bắt đầu chậm rãi động eo.
Lâm Nguyên bất mãn vô mông tôi một cái, sau đó trả lời: "Ừm ừm, vâng, một lát nữa em sẽ qua."
Tôi tức tới bật cười ngay tại chỗ.
Tôi nổi giận lớn như vậy không phải là muốn để cho em cách xa hắn một chút ư, hiện tại em lại vì hắn mà bỏ tôi lại đây, em có ý tứ gì đây hả?
Lâm Nguyên cũng biết trong chuyện này mình không đúng, nâng mặt giải thích với tôi: "Cái kia...!anh ấy là anh em tốt của em, anh ấy thất tình, em cũng không thể nào bỏ mặc anh ấy không quan tâm được."
Tôi trợn mắt với em: "Em đi đi!" Còn nửa câu "Đi thì đừng quay lại nữa" chưa kịp nhảy ra, đã bị tên ngốc nghếch Lâm Nguyên mặt mày hớn hở này bịt mồm, em hôn hôn tôi: "Ài, em biết mà, vợ em là lớn nhất."
04
Lần này em ấy đi liền mấy tiếng, 12 giờ khuya cũng không thấy em về nhà, tôi trừng to hai mắt nhìn trần nhà, không chút buồn ngủ.
Một chút sau Lâm Nguyên gọi điện thoại cho tôi, thanh âm em run rẩy nói với tôi: "Tiếu Văn, anh ta...!anh ta cởi quần áo lao đến chỗ em." Tôi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giày cũng không có thời gian mang, xỏ luôn dép lê chạy đi.
Buổi tối không dễ gọi xe, tôi đứng lặng trong gió lạnh 5 phút, cuối cùng cạn kiên nhẫn, vừa nhấc chân chạy vừa gọi điện thoại cho Lâm Nguyên: "Alo, Lâm Nguyên, hiện tại em đang ở đâu?"
"Em trốn trong phòng tắm! Em khóa trái cửa rồi! Anh ta không vào được!"
Ai mẹ nó hỏi em trốn chỗ nào! Khách sạn em đang ở là khách sạn nào!
Hiển nhiên Lâm Nguyên cũng bị dọa sợ rồi, cầm di dộng nhỏ giọng oán giận với tôi: "Sao tự dưng anh ấy lại như vậy chứ?"
"Đáng đời! Ai bảo em đi tìm hắn!"
Em vô cùng ủy khuất: "Là do anh đồng ý mà."
Đó là tôi đồng ý ư! Tôi cho em đi em đi luôn hả! Tôi bảo em cách xa hắn ta một chút tại sao em lại không nghe lời như vậy! Tôi tức đến hộc máu.
Lâm Nguyên còn có mặt mũi cáo trạng trước: "Ầy, Tiếu Văn, anh ta có ý đồ với em, sao anh không nói với em sớm một chút?"
Fine, không được tức giận.
05
Tuy nhiên so với lần đầu tiên cãi nhau và náo loạn nho nhỏ, lần thứ hai cãi nhau thiếu chút nữa đã khiến hai chúng tôi mỗi người một ngả.
Khi đó Lâm Nguyên đã là sinh viên năm cuối, đang đứng ở thời kì mấu chốt quyết định bảo vệ luận văn ở đâu.
Tôi lớn hơn Lâm Nguyên 1 tuổi, chúng tôi đã thỏa thuận là sẽ đi đại học A, tôi đến đó trước chờ em, kết quả đột nhiên mẹ em bị bệnh muốn để em về trường đại học gần nhà làm nghiên cứu sinh.
Hai chúng tôi gọi điện thoại mười lần thì có chín lần cãi nhau vì vấn đề này.
Tục ngữ nói phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí*, trùng hợp là đoạn thời gian đó bố tôi biết được chuyện giữa hai chúng tôi, sống chết phải giới thiệu đối tượng cho tôi, hạng mục giáo sư giao cho tôi cũng không có tiến triển gì, toàn bộ khiến tôi sứt đầu mẻ trán.
Cũng là do lúc đó tôi còn trẻ tuổi, cảm thấy đã thích nhau thì ăn uống tiểu, đi nặng, ngủ cũng phải cùng nhau, một năm nay em không ở bên linh hồn nhỏ bé của tôi như thiếu đi một nửa, lúc nào cũng ngóng trông em tới, bổ xung cho một cái xương sườn bị thiếu kia