Khi xác định được tiếng người bắt nguồn từ một căn phòng, Tương Vũ bước vào, tâm lý của hắn rất vững vàng mà không khỏi hít sâu một hơi, bên trong có hai ba chục thanh niên cao lớn, một vài cô gái trẻ, một nửa đã ngã xuống không còn nhúc nhích, một nửa thì đang liên tục cào vào vách tường, máu trên năm đầu ngón tay tạo thành từng vết đỏ chót, da mặt tái xanh, má hõm lại, rõ ràng ý thức đã không còn, chỉ biết lao về phía trước theo bản năng.
Tương Vũ nhanh chóng tiến tới, lấy ra hơn chục cái bùa thanh tỉnh, sau đó đốt cháy, mùi khói và mực bay khắp căn phòng, bao trùm lên đám người kia.
Hắn đoán nhóm người này đã bị vây trong ảo giác, chứng tỏ con quái vật kia có thể điều khiển được tâm trí con người, cũng may là hắn có mắt âm dương, nếu không chắc chắn cũng chịu chung số phận với bọn họ.
Nhưng mà như vậy cũng làm Tương Vũ yên lòng, tạo ảo giác để đối phó chứng tỏ nó rất kiêng kị nhóm người này, chứ không phải là loại quái đã thành tinh, không thể đối phó.
Tương Vũ cảm giác kinh mạch trong người xao động rất lớn, dường như nơi đây có thứ gì đó liên quan đến vấn đề tu luyện của bản thân.
nhưng hắn biết việc đầu tiên là phải đưa hết đám người này ra khỏi đây đã, sau đó mới có thể từ từ tìm hiểu.
Dù sao nhiệm vụ đưa ra là phá vỡ trận yểm, còn chiến lợi phẩm bọn họ không hề nhắc tới, Tương Vũ có lấy đi cũng là lẽ đương nhiên.
Nghĩ đến số tiền mình sắp kiếm được, Tương Vũ thấy phấn chấn hơn hẳn, chạy lại kiểm tra đám người nằm xuống xem còn cứu nổi nữa không.
Cũng may hầu hết bọn họ chưa tổn thương quá nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ở nơi chứa nhiều dương khí là có thể trở lại như cũ.
Bùa thanh tâm dùng để đánh thức con người khỏi ảo giác, đáng lẽ cần phải dùng một số lượng lớn mới có tác dụng, nhưng mà Tương Vũ đã tính toán kỹ lưỡng rồi, chỉ cần một nửa số này tỉnh lại là được, sau đó mỗi thanh niên cõng một người là vừa đẹp.
Tương Vũ liệu sự như thần, quả nhiên chỉ ba mươi phút sau một vài người đã lác đác tỉnh lại, sau đó phòng bị nhìn về phía này.
Bởi vì Tương vũ đã sống quá lâu rồi, tình hình đế quốc cũng biết một hai.
Hắn quan sát quần áo và biểu hiện của những người này, cộng với đôi mắt nhiễm đầy phong trần, đoán ngay được thân phận của bọn họ.
Tuyệt Sát.
Tổ chức dị năng thuộc chính phủ, thành lập được hai trăm năm, cực kỳ mạnh, chuyên thi hành nhiệm vụ cấp quốc gia.
Thảo nào nhiệm vụ này lại đổ lên đầu bọn họ.
Có lẽ đây là những thành viên mạnh nhất trong đội ngũ, có một người rút từ trong người ra một khẩu súng lase chĩa vào người Tương Vũ.
"Mày là ai?"
Tương Vũ bật máy biến âm lên, giơ hai tay làm thủ thế đầu hàng, sau đó nói bằng chất giọng khản đặc:
"Anh bạn đừng có nóng, lão vừa cứu tỉnh các cậu đấy!"
Người giơ súng là Tiến Phương, cậu ta dè chừng nhìn Tương Vũ, sau đó nghi ngờ hỏi lại.
"Ông nói thật?"
Tương Vũ thấy vẻ đề phòng trên mặt cậu ta vẫn chưa vơi bớt, bèn nói ra một mã số, Tiến Phương lập tức nghe ra đây là mã số bí mật của nhiệm vụ, lúc này cậu mới thả lỏng người, bỏ súng xuống.
"Anh Bắc đâu?"
Tương Vũ nào có biết anh Bắc anh Nam nào, hắn nhíu mày.
"Giờ không có thời gian tranh luận đâu, lão được cử đến để giúp đỡ, giờ phải làm cách nào để đồng bạn của cậu tỉnh lại, chúng ta cần rời khỏi nơi đây ngay lập tức."
Tiến Phương lúc này mới nhìn lại, đồng đội của cậu lúc này đang nằm nghiêng ngả dưới đất không rõ sống chết, có một hai người mới tỉnh táo lại, còn đang ngồi đờ ra, một số người đang ôm đầu lăn lộn, cậu hoảng loạn, chạy tới lay thử lão Nhiên đang đứng ngay gần đó, không ngờ lão chẳng nhận ra còn tấn công lại.
"Lão Nhiên, lão làm sao vậy, tỉnh lại đi."
Tương Vũ vội can, nếu người này bị thương thì sẽ không còn ai giúp hắn nữa:
"Cậu đừng đụng vào, bọn họ gặp ảo giác rất nặng, phải có thời gian để thanh tỉnh."
Tiến Phương quay lại nhìn chằm chằm, thấy người này lén lén lút lút, mặt còn không dám lộ, cậu hơi hoài nghi lời hắn nói, thế nhưng bây giờ ngoài tin tưởng cũng chẳng còn cách nào.
Tương Vũ không để ý, lấy ra từ trong túi vài cái bình rồi đưa cho Tiến Phương, "Cậu cho mấy người đang lăn lộn kia uống nước này, mấy người kia đã tỉnh táo, nhờ họ giúp sẽ nhanh hơn.
Nhớ mỗi lần chỉ dùng một giọt thôi."
Tiến Phương nhìn cái bình đen đen, mở ra thấy mùi thật khó ngửi, nhưng không hiểu sao cậu cảm giác người trước mặt thật lòng muốn cứu người.
Không hề chậm trễ, cậu túm lấy lão Nhiên ngay đó đè xuống đất rồi nhỏ một giọt vào miệng lão.
Quá trình này khá vất vả, dù sao lão bị ảo giác, không hề phân biệt địch ta.
Thần kỳ là thuốc vừa vào miệng, người đã im lặng không còn giãy giụa nữa, lại đợi khoảng một phút, lão Nhiên mở mắt, nhìn thấy Tiến Phương thì hoảng hốt.
"Tiến Phương, sao cậu nhìn thảm hại thế này?"
Thấy thuốc có tác dụng, Tiến Phương nhanh chóng đi cho những người khác uống tiếp, hai người kia cũng đã tỉnh táo, nhanh chóng tới nhận thuốc rồi phụ giúp cậu.
Trong lúc này Tương Vũ lấy la bàn ra dò xét một chút địa hình, không hiểu sao hắn có chút bất an, phải nhanh chóng đưa người ra, nếu không dễ gặp chuyện lắm.
Ba người làm có hiệu quả hơn hẳn một người, chỉ một lát, đám người đang gặp ảo giác đã tỉnh lại, bọn họ khá hoảng sợ vì những việc mình làm ra, nhưng dù sao cũng có tố chất, chỉ một lát đã ổn định lại.
Tiến Phương lúc này đã khá tin phục Tương Vũ, liền hỏi:
"Lão đại ca.
Giờ làm gì bây giờ?"
Đám người trong Tuyệt Sát cũng nhìn sang, dù bọn họ không rõ