Buổi chiều thời tiết rất đẹp, đa phần đội viên đều huấn luyện tích cực.
Tương Vũ không có việc gì làm lẳng lặng rời khỏi trại, hắn dùng bùa ẩn thân thử đến gần chỗ đám buôn lậu để kiểm tra tình hình, lúc rời đi ngay cả Trịnh Thành Bắc cũng không biết.
Tương Vũ cảm thấy nếu nhiệm vụ này hắn không mang theo ai cả thì có lẽ đã xong lâu rồi, chỉ cần vài cái bùa, một số thủ đoạn ẩn náu, hắn ngang nhiên đi qua vài con yêu thú mà bọn chúng không hề phát hiện.
Đi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến chỗ âm khí cuồn cuộn, cũng là hang ổ của đám buôn lậu.
Hắn muốn tham khảo trước tình hình, với lại thử xem có kiếm chác được gì không? Ngày mai đông quân quá, cẩn thận đi tay không về cũng tay không.
Đám buôn lậu tận dụng một cái hang động lớn để xây dựng căn cứ, ở bên ngoài nguỵ trang thật khéo, nhìn qua không khác gì một vách núi bình thường.
Tương Vũ xem xét địa hình, cảm thấy bên ngoài không hề có cạm bẫy, liền che chắn thêm vài cái bùa nữa rồi quyết định vào trong thám thính.
Trên đường đi, vô số tưởng tượng về con cổ trùng hiển hiện trong đầu, hắn vừa đi vừa cảnh giác, lúc qua đường hầm còn ngửi thấy mùi hôi thối nhàn nhạt.
Đi hết đường hầm tối đen là đến cửa, có hai tên lính gác hai bên, cửa làm thành hình vuông có thanh thưa thớt, nhìn qua còn khá giống một nhà tù sơ đẳng.
Tương Vũ kiên nhẫn đứng chờ ngay bên cạnh hai tên gác cửa, bọn chúng cũng không nghiêm túc cho lắm, vừa gác vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, chỉ tiếc là tiếng địa phương hắn nghe không hiểu.
Bùa ẩn thân có tác dụng hai tiếng đồng hồ, đến lúc đợi được hơn một tiếng rồi cuối cùng cũng có người từ bên trong đi ra, người kia rút một chùm chìa khoá từ thắt lưng ra mở cửa, nói với hai tên đứng gác câu gì đó rồi đi ra ngoài.
Bản năng khiến Tương Vũ không nhúc nhích mà đứng nguyên nơi đây, lưng dán vào vách đá lạnh băng sau lưng.
Hắn để ý đến người kia không hề khoá cửa, có lẽ chỉ ra ngoài một lát, chắc hẳn là không đi xa.
Quả nhiên hắn đã đoán đúng, người kia chỉ ra ngoài mười lăm phút đã đi vào, gã cầm một cái túi xách lớn, còn sảng khoái ném cho hai tên gác cửa vài cái trong đó.
Tương Vũ không kịp tự hỏi xem thứ dài dài xanh xanh đó là cái gì, lúc cửa vừa mở vội vàng lách người đi vào trong.
Bên trong không còn là hang động nữa, nó được xây dựng khá quy củ, là một hành lang dài, tuy chỉ lát gạch đỏ thông thường nhưng cửa rất nhiều, mỗi cửa đều có hai tên lính gác.
Tương Vũ đau đầu, nhiều lính gác thế này chốc nữa ra ngoài thế nào là cả một vấn đề, nhưng mà cơ hội chỉ có một, hắn hạ quyết tâm cắn răng đi theo tên kia.
Tên buôn lậu có khuôn mặt dài nhỏ, cầm thứ đồ trong túi gặp ai cũng phân phát, thẳng đến khi gã tiến đến một cái phòng, cửa này không có khoá, bên trong khá đông người, bọn họ đang tụ tập trên một tấm phản tre để làm gì đó.
Tương Vũ lách người vào theo, lẳng lặng áp sát cơ thể vào vách đá, hết sức để không phát ra âm thanh.
Bên trong có khoảng mười lăm mười sáu người, đa phần gầy gò ốm yếu quỳ thành vòng tròn, ánh mắt đờ đẫn, duy chỉ có một tên mập da ngăm đen ngồi ngay chính giữa, nhìn bề ngoài có vẻ chức cao hơn đám ngồi xung quanh.
Hắn cau mày kiểm tra, phát hiện trong đầu tên này có một con cổ trùng đã phát triển đầy đủ.
Tên buôn lậu cầm túi đổ ra nhà, vô số dây thực vật xanh đổ ra đất, hình thù khá giống dây leo, gã cầm lấy một sợi to nhất dùng hai tay dâng lên cho tên béo, tên này cầm lấy thoả mãn đưa lên mũi ngửi thử, nói một tràng bằng giọng rất nặng, nhưng lần này Tương Vũ nghe hiểu.
Gã nói: "Thứ này thật tốt, mùi vị giống được đến bảy phần."
"Đại ca, bắt đầu được chưa?" Tên mặt dài vừa nãy cũng cất tiếng, giọng nói mang theo đôi phần mong chờ.
"Bắt đầu đi." Tên béo vung tay lên ra hiệu.
Tiếp theo bọn chúng chia nhau mỗi người cầm lấy một đoạn dây.
Tương Vũ đương không hiểu bọn chúng đang làm gì thì có một tên bỗng cầm lấy bật lửa đốt vào gốc dây leo, nhất thời khói từ đó bốc lên, những tên khác học theo cũng châm lửa, chẳng mấy chốc không gian đã mịt mù mùi khói hăng hắc.
Tương Vũ giật mình khi ánh mắt đờ đẫn của bọn người này dần dần có tinh thần, sau đó chính hắn khi ngửi mùi hương này tâm tình cũng xao động, lúc này mới nhận ra đây có thể là một loại lá có chứa chất kích thích.
Một thứ gì đó loé lên trong đầu nhưng Tương Vũ không kịp bắt lấy, rất nhanh đám người đã bắt đầu nhảy múa la hét, ngay cả tên béo cũng không ngoại lệ, biểu hiện của cả bọn hệt như đám người nghiện ma tuý thường thấy, phấn khích, ảo giác như tăng động.
Lúc này cũng đã gần hai tiếng trôi qua, bùa ẩn thân trên người sắp hết hiệu lực.
Tuy trong lòng Tương Vũ có rất nhiều thắc mắc cần giải đáp, thậm chí chỗ của cổ trùng còn chưa thấy, thế nhưng hắn biết không nên ở đây lâu nữa.
Giờ mà bùa hết hiệu lực thì chạy khó thoát, hơn nữa thứ khói này cũng có tác dụng với hắn.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Giờ phải rời khỏi đây đã.
Tương Vũ khá tự tin vào bản thân, tuy chỗ này kín đáo nhưng hiển nhiên không làm khó được hắn.
Tính toán cẩn thận, hắn vận dụng linh lực để loại bỏ số lượng khói đã hít vào, sau đó nhẹ nhàng vung tay tung ra một cái hoả cầu phù về phía phản tre.
Thứ này rất dễ cháy, chỉ một lát lửa đã bùng lên thành một cơn hoả hoạn nhỏ.
Tiếp theo thì đơn giản hơn, hắn đốt một lá bùa thanh tỉnh cho đám người đang cuồng loạn ngửi, quả nhiên, bọn chúng vừa tỉnh táo được một chút, nhìn thấy lửa lan rộng khắp nơi, theo phản ứng bản năng liền chạy toán loạn.
Tương Vũ nhân lúc hỗn loạn liền nhặt vài cọng dây thực vật ném vào không gian quang não, lại nhanh tay rút lấy chùm chìa khoá của tên buôn lậu mặt dài, sau đó ở đằng sau như lùa gà, hướng một vài tên chạy về cửa động, vừa chạy vừa tranh thủ mở khoá.
Chỉ một lát sau còi báo động đã vang lên inh ỏi, từ bên trong có mười mấy trên đàn ông lực lưỡng cầm gậy chạy ra, bọn chúng có sức khoẻ phi phàm và làn da ngăm đen, ánh mắt đỏ gay loé lên sự tàn bạo.
Cứ nhìn thấy người chạy bọn chúng liền cho một gậy, cuộc bạo động nhỏ nhanh chóng bị dẹp, chỉ có một vài tên bị Tương Vũ dẫn dắt chạy ra ngoài cửa, còn đánh ngất mấy tên canh gác.
Đám đàn ông lực lưỡng tìm tòi một lúc không thấy người, la rầy chửi bới một hồi rồi đi vào, cũng khoá luôn cửa lại.
Tương Vũ tìm được đường sống trong chỗ chết thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn đang lẩn tránh dưới một gốc cây to cách căn cứ đám buôn lậu vài trăm mét, dưới đất là ba tên con tin nằm ngất xỉu.
Lấy quang não ra liên lạc với Trịnh Thành Bắc mang người tới, lúc này Tương Vũ ngồi xuống khoanh chân lại để sắp xếp mọi chuyện vừa mới chứng kiến.
Buổi chiều ngày hôm nay không hẳn là chẳng thu hoạch được gì, dù cái bóng của trùng chúa cũng chưa thấy nhưng ít nhất thì Tương Vũ đã biết có một số người trong đám buôn lậu này cũng có cổ trùng trong đầu.
Với lại đám người này hành động khá tuỳ hứng và tự phát, không hề giống một tổ chức quy củ.
Tương Vũ nhìn xuống tên đàn ông béo ú, lúc nãy hắn cố tình lùa để gã ta chạy về phía cửa, trong đầu gã ta có cổ trùng, có thể bắt đầu điều tra từ đó.
Tương Vũ chờ đợi một lát Giang Quân đã dẫn người lại đây, Trịnh Thành Bắc đi đằng sau bày ra gương mặt cực thối, lúc nhìn thấy Tương Vũ không nói lời nào, chỉ hằn học nhìn hắn.
Tương Vũ nhún vai, nói nhanh với đám Giang Quân.
"Mang người về mau, tôi sợ đám người kia chạy ra thì phiền phức lắm."
Giang Quân một bụng muốn hỏi, biết chỗ này không thích hợp nên khẽ vung tay, mỗi đội viên khiêng một tên buôn lậu, cả bọn nhanh nhẹn quay về chỗ tập kết.
"Anh không nói một lời nào đã tự tiện đi đến hang ổ của bọn chúng, như vậy chính là rút dây động rừng, nhỡ may bọn chúng có đề phòng, anh có gánh được hậu quả không?"
Vừa về tới nơi Trịnh Thành Bắc đã lên tiếng trách cứ, thực ra anh chỉ là lo lắng quá thôi, Tương Vũ không nói lời nào đã biến mất, cả chiều nay anh như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ hắn bị làm sao.
Ai ngờ người ta không thèm suy nghĩ đã