"Nhóc Huy? Này này..." Tương Vũ thấy nước trong bồn sắp tràn ra ngoài tới nơi rồi, hắn vươn tay ra khoá vòi vào rồi quơ trước mặt Trịnh Thành Huy, thấy chẳng có phản ứng gì liền vỗ nhẹ một cái vào má cậu.
"Nhóc Huy, cậu sao vậy?"
"Dạ." Trịnh Thành Huy đang chìm trong suy nghĩ bị gọi tỉnh, vội vàng lấy lại tinh thần.
"Em không sao."
"Thất thần cái gì vậy?" Tương Vũ hất hàm chỉ vào đống bát.
"Nếu cậu không thoải mái thì để đấy tôi rửa bát cho, đi nghỉ đi."
"Không không..." Trịnh Thành Huy hoảng hốt xua tay, vội vàng nói.
"Em rửa được, để đấy cho em làm."
Cậu cũng không dám để Tương Vũ phải rửa bát đâu, anh Bắc mà biết bàn tay ngọc ngà kia mà phải làm việc nhà chắc giết cậu mất.
Cậu nhanh chóng vớt cái đĩa vỡ vứt đi, sau đó dùng tốc độ thật nhanh tráng bát.
Tương Vũ lắc đầu, thấy không ổn chút nào, có vẻ như Trịnh Thành Huy đã lậm vào quá sâu rồi, cứ để thế này thì không ổn.
Nhóc mới có mười tám tuổi, nếu lơ đễnh bỏ qua sau này dễ đi sai đường.
Phải có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu.
Kích phát dị năng chẳng hạn.
Nghĩ như vậy, hắn lấy từ trong quang não ra hai viên "đan dược" bỏ vào một cái lọ rồi dúi vào túi áo Trịnh Thành Huy.
"Từ lần trước đến giờ cũng hơn một tháng rồi nhỉ? Cậu có thời gian thì dùng thêm nửa viên thuốc nữa đi, thứ này phải dùng liên tục mới có hiệu quả."
Trịnh Thành Huy cúi đầu nhìn viên thuốc, nhớ đến lần trước bị hành hạ chết đi sống lại thì bất giác rùng mình, nhưng lời Tương Vũ nói cậu còn chưa có gan chống đối, bèn nuốt nước bọt, ngoan ngoãn trả lời:
"Em biết rồi, có thời gian rồi em dùng."
"Tranh thủ tối nay luôn đi, hôm nay là thứ bảy, tôi tiện thể ở bên này quan sát luôn."
"Vâng." Trịnh Thành Huy ủ rũ cúi đầu.
Thấy Trịnh Thành Huy dễ bảo vậy, Tương Vũ khá vui vẻ, vươn tay xoa đầu cậu ta.
Trịnh Thành Bắc vừa tắm xong đúng lúc nhìn thấy cảnh này, một ngọn lửa vô danh trong lòng bốc lên, anh không dấu vết tiến tới ôm eo Tương Vũ kéo người lại, dụi đầu vào cổ hắn.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Giọng nói nồng đậm u oán, Trịnh Thành Huy chột dạ, đánh mắt liên tục cho Tương Vũ, cậu còn chưa dám nói lung tung trước mặt anh hai đâu.
Tương Vũ bị ngứa bèn đẩy người ra: "Không nói chuyện gì hết, cậu ấy, vào đây làm gì chật chỗ?"
"Em đi một vòng không thấy anh, tưởng anh về nhà.
Thế chuẩn bị rồi chúng ta đi thôi."
Lúc này Tương Vũ mới nhớ ra buổi chiều có hứa với Trịnh Thành Bắc tối sẽ đi xem phim cùng nhau.
Nhưng mà vừa mới quyết định giúp Trịnh Thành Huy, giờ lật lọng cũng không tốt cho lắm.
Hắn biết mình đuối lý nên gẩy gẩy bím tóc nhỏ, đảo mắt liền nói:
"Tôi hứa sẽ canh để nhóc Huy uống thuốc rồi, hay là cậu cũng tranh thủ luyện hoá một viên đi, ngày mai rồi xem phim sau cũng được."
"Nhưng mà..." Trịnh Thành Bắc chần chừ, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa bao giờ đi xem phim.
Lúc nãy còn phải nhờ Tiến Phương đặt vé hộ.
Anh liếc qua Trịnh Thành Huy, cậu vội vàng nói:
"Hay là hai anh đi đi, ngày mai rồi uống thuốc cũng được mà."
Tương Vũ hơi khó xử, giờ bỏ lại Trịnh Thành Huy ở nhà để đi chơi cũng không ổn, đang định mở miệng thì nhóc ấy lại nói tiếp:
"Quên mất sáng nay em hẹn tối đi gặp bạn, đến giờ rồi em lượn đây, chúc hai người đi chơi vui vẻ."
"Nhưng..." Tương Vũ còn chưa kịp nói gì hai bàn tay của Trịnh Thành Bắc liền ôm lấy hắn từ sau lưng.
Cơ thể nhất thời tê dại.
Trịnh Thành Huy tranh thủ lúc này chạy đi.
Cậu đâu có điên mà ở nhà quấy rầy đôi tình nhân vào lúc này.
"Kệ nó đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.
Thuốc gì thì mai tính sau, chín giờ phim chiếu rồi."
Nghĩ lại thì Trịnh Thành Bắc nói cũng đúng, hôm nay hay ngày mai cũng chẳng khác nhau là mấy, Tương Vũ gật đầu:
"Vậy cậu bỏ ra tôi về nhà thay quần áo, cậu cũng ăn mặc đàng hoàng vào.
Mười lăm phút nữa chúng ta đi."
Trịnh Thành Bắc vui vẻ hô: "Tuân lệnh."
Nhiệt độ ở Thành phố Thiên Phong vào cuối tháng tám rõ ràng đã thay đổi, bầu không khí ban đêm hơi se lạnh, cánh Dạ y bay khắp trời như những bông hoa tuyết, mùi hương thoang thoảng cực kỳ dễ chịu
Trịnh Thành Bắc chọn một rạp chiếu phim nằm giữa trung tâm thành phố, đi từ nhà đến đó tầm khoảng một cây số.
Lúc nhìn đồng hồ thấy mới có tám giờ, Trịnh Thành Bắc liền đề nghị đi bộ.
Thấy cũng không xa lắm Tương Vũ lập tức đồng ý.
Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa gió lạnh thổi tới làm hắn rùng mình xoa xoa hai bên bắp tay.
"Không khí dễ chịu thật, thời tiết này đi bộ là vừa đẹp."
"Anh có lạnh không?" Trịnh Thành Bắc hỏi.
Nhìn Tương Vũ run rẩy, anh càng thêm quyết tâm việc đưa hắn đến tổng bộ dị năng rèn luyện.
Tương Vũ chủ động túm lấy móng Trịnh Thành Bắc, mười ngón tay đan vào nhau, lắc đầu: "Không, lúc nãy không quen thôi, giờ thấy bình thường."
Trịnh Thành Bắc vui sướng trong lòng, tay siết chặt, kéo sát Tương Vũ vào người.
Hai người nắm tay nhau bước đi trên con phố đông người và cảm nhận nhịp sống ồn ã của thành thị.
Bởi vì ngoại hình của cả ai quá mức nổi trội nên thi thoảng lại có người liếc nhìn.
Ngẫm lại trừ hôm lễ hội trường ra bọn họ còn chưa chính thức hẹn hò lần nào đâu.
Thoải mái đi cùng nhau thế này cũng khá thú vị, ít nhất có thể bỏ qua mấy thứ phiền não ra sau đầu.
Hôm nay là thứ bảy, rạp chiếu phim cực đông.
Mấy trăm năm đã trôi qua, hệ thống rạp chiếu phim kiểu cũ gần như không còn, giờ đây không gian được bố trí rộng rãi hơn nhiều.
người đi qua đi lại nườm nượp, đa phần là cặp đôi, cũng có một số nhóm bạn bè.
Rạp chiếu phim có diện tích thật lớn, trang trí bố cục màu xanh lạnh kết hợp trắng, đèn từ bên trên chiếu thành từng hàng, hai bên dựng tủ trưng bày đựng vô số mô hình nhân vật.
nhìn qua rất có phong cách và hiện đại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lương Duyên Oan Nghiệt
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.
Vi Quang
=====================================
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ lớn như vậy rồi mà đều chưa một lần bước vào chỗ này, cả hai như nhà quê lên phố cùng nhìn đông nhìn tây, thấy cái gì cũng mới mẻ, Tương Vũ cảm thán:
"Nhìn mấy thứ kia đẹp ghê, mô hình mà làm y như thật."
Trịnh Thành Bắc cũng nhìn theo, đoán đại: "Chắc là nhân vật trong phim đúng không?"
Hai người gà y như nhau, không biết lối nào mà đi đến phòng chiếu, sau khi vòng đi vòng lại ba lần ở đại sảnh, cuối cùng Trịnh Thành Bắc phải mặt dày kéo đại một người để hỏi đường.
Người kia là một cô gái trẻ tầm khoảng hai mươi tuổi đang đi cùng bạn của mình.
"Có chuyện gì?" Cô nàng còn chưa nói xong, ngước lên nhìn thấy mặt Trịnh Thành Bắc liền che miệng lại, lùi hẳn một bước ra đằng sau, mặt đỏ bừng lên.
"Anh...!anh..."
Trịnh Thành Bắc nói: "Xin chào, bạn làm ơn cho tôi hỏi đến phòng chiếu số mười tám cần phải đi đường nào được không?"
Anh đã hạ thấp giọng nhưng khí tràng quá mạnh, cô nàng lắc đầu thật mạnh sau đó nhớ ra gì đó lại gật đầu, hai người bọn họ vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời, mãi rồi cô mới có thể mở miệng:
"Hai...!hai anh cứ đi thẳng, đến chỗ một cái bảng lớn thì dừng lại, bấm vào nút đỏ, sẽ có nhân viên đến dẫn đường."
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ khẽ gật đầu cảm ơn.
Lúc bọn họ đi rồi hai cô nàng vẫn đứng đờ người ra.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng người đâu cô mới nắm tay bạn hét lên phấn khích:
"Đấy có phải là đội trưởng Trịnh không? Người đứng bên cạnh anh ấy là thầy Tương? Trời ơi cậu có nhìn thấy gì không? Bọn họ nắm tay nhau kìa!"
Cô nàng còn lại gật đầu