...
Đây là lần thứ ba Ôn Dương nhìn thấy người đàn ông kia. Đối phương mặc một cái áo sơ mi trắng kẻ sọc, bên ngoài khoác ghi-lê đen, tôn lên dáng người tam giác ngược cường tráng của hắn, toát ra vẻ lịch lãm chững chạc.
Khi Ôn Dương được quản gia đưa tới thư phòng, hắn ta đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía anh, cầm điện thoại trò chuyện. Giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng. Mệnh lệnh uy nghiêm được ban ra từ kẻ thống trị vang lên khắp căn phòng gọn gàng trang nhã khiến người ta thấy áp lực.
Ôn Dương mím môi, im lặng đứng đợi ở cửa.
Có lẽ qua hơn mười phút, người kia mới kết thúc cuộc trò chuyện, rồi xoay người nhìn về phía Ôn Dương ở đối diện, khóe miệng cong lên một độ cung rất nhỏ, nở nụ cười giễu cợt nói: "Từ khi nào mà một diễn viên vô danh cũng có thể tới gặp tôi thế?"
Ôn Dương mặc kệ sự mỉa mai của hắn, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt u tối của hắn ta, nói rằng: "Trình tiên sinh, tôi tới tìm anh để giao dịch."
"Ồ?" Gã đàn ông đương nhiên biết lí do Ôn Dương đến đây, nhưng hắn không nói ra mà chỉ nhướng mày đùa bỡn cười. "Vậy em...lấy cái gì để giao dịch với tôi đây? Hửm?"
"Thân thể này." Ôn Dương lạnh tanh nói.
Gã đàn ông kia - cũng là Trình Doãn Triết, hô hấp cứng lại, đôi mắt tối sầm xuống.
"Chỉ cần anh giúp..." Ôn Dương cởi áo khoác, từ từ tháo cúc áo sơ mi, bước một bước về phía người đàn ông. Anh kéo khóa quần rồi nhấc chân ra khỏi ống quần rơi trên đất, cả người trần trụi đứng trước mặt gã đàn ông, biểu cảm lãnh đạm tiếp tục nói: "Thân thể này mặc anh chơi đùa."
"Ưm!"
Trình Doãn Triết bóp cổ Ôn Dương, mặt mũi sa sầm nhìn thẳng vào đôi mắt điềm tĩnh của anh. Đột nhiên hắn nhếch môi cười vặn vẹo. "Em biết em đang nói gì không?"
Dù cổ bị Trình Doãn Triết bóp lấy, Ôn Dương cũng chỉ nhíu mày, anh kéo tay của hắn đặt lên khuyên vú trước ngực mình, thân thể kề sát vào người hắn ta. Anh có thể cảm nhận được nơi dưới háng của Trình Doãn Triết đang cương to lên chọc vào bụng mình. Ôn Dương nở nụ cười ôn hòa. "Trình tiên sinh, tôi đang cầu xin anh."
"Vì thằng diễn viên đó có đáng không?!!"
Lời nói của Ôn Dương hoàn toàn chọc giận Trình Doãn Triết. Hắn sầm mặt điên tiết đến mức muốn siết chặt tay trên cổ Ôn Dương, nhưng ngay lúc này tiếng bước chân ngoài cửa làm hắn buông tay ra, rồi nhanh chóng lấy áo khoác âu phục trên lưng ghế bọc lên người Ôn Dương, kéo Ôn Dương ra phía sau mình, vẻ mặt vặn vẹo lạnh lùng quát với người đang định xông vào: "Cút—— "
Người đàn ông mặc thường phục xông vào nhìn thấy bóng người sau lưng Trình Doãn Triết và vẻ mặt đáng sợ của hắn, vội giơ tay lên vô tội thanh minh: "Xin lỗi nhé, tao không biết mày với em tình nhân của mày đang..."
Thấy ánh mắt ngày càng mất kiên nhẫn như muốn giết người của Trình Doãn Triết, Trần Vỹ từ từ lùi ra ngoài cửa, còn nói thêm: "Ấy được rồi, tao chỉ định nói với mày vụ ra nước ngoài thôi, nhưng có vẻ xem ra...chúng ta nên nói trong điện thoại thì hơn..."
Rầm!
Cửa bị đóng mạnh, Trình Doãn Triết xoay người nhìn thoáng qua Ôn Dương đang trần truồng chỉ khoác một cái áo, vẻ mặt thì hững hờ ở phía sau. Hắn gằn giọng tàn bạo nói: "Em muốn cầu xin tôi đúng không? Ờ, được thôi!"
Trình Doãn Triết bỏ lại một câu như vậy rồi đi thẳng ra cửa, sau khi quay lại trong tay hắn cầm một túi quà đẹp đẽ. Hắn ném nó xuống trước mặt Ôn Dương, đè lại sự hung tàn trong đáy mắt, thấp giọng nói: "Em muốn tự làm nhục mình, đây, tôi cho em vui lòng!"
Nhặt túi quà bị ném bên chân mở ra, thấy bộ đồ bên trong, tay cầm túi của Ôn Dương vô thức siết chặt tạo thành nếp nhăn trên mặt túi.
Trình Doãn Triết dựa vào trước bàn làm việc, cúi đầu ngắm nghía con dao quân đội Thụy Sĩ trong tay, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Dương mãi không động đậy, hắn lạnh mặt quát lớn.
"Không dám mặc thì cút về!"
Trình Doãn Triết khó mà tả được cảm xúc phức tạp lúc này. Hắn phẫn nộ Ôn Dương vì tên diễn viên ích kỷ kia mà đến ăn nói khép nép xin giúp đỡ với hắn, thậm chí còn nguyện ý dùng cách thức rẻ rúng nhất. Nhưng mặt khác, hắn lại vui vẻ vì việc này đều nằm trong dự tính, thêm một bước nữa để hắn có được Ôn Dương. Song bây giờ lòng ghen tuông chiếm áp đảo!
Tên Tạ Hàn Linh kia dựa vào đâu mà khiến cục cưng của hắn hi sinh nhiều đến thế?!
Lại có tư cách gì mà được hưởng thụ tình yêu của Dương Dương?!!
.....
Ha, hắn sẽ hủy hoại nó.
Ôn Dương là của hắn, của Trình Doãn Triết, vĩnh viễn.
"Tôi...mặc..." Môi Ôn Dương khẽ mấp máy, khó khăn cất tiếng. Anh cũng không biết lúc này rốt cuộc là mình có phải vì Tạ Hàn Linh hay không. Dưới tầm mắt lạnh lùng của người đàn ông kia, Ôn Dương run rẩy lấy từ trong túi quà ra một đôi vớ đùi bằng ren đen khêu gợi mang vào chân, đai ruy băng màu đen huyền bí nối từ miệng vớ đi qua tuyến nhân ngư gợi cảm rồi thắt ở dây lưng trên eo. Đôi vớ nữ ren đen tôn lên cặp chân thon dài thẳng tắp quyến rũ đẹp tuyệt trần của Ôn Dương. Đứng bên cạnh nhìn ngắm mà mắt Trình Doãn Triết thẫm lại, máu thịt sôi sùng sục.
Đôi mắt nóng rực ấn chứa dục vọng hoang cuồng của người đàn ông khiến thân thể Ôn Dương căng cứng. Anh cúi người xuống chậm rãi kéo cái quần lót trắng tinh viền hoa lên đùi. Cảm giác xấu hổ khác thường làm anh cắn chặt môi, mình mẩy run rẩy mặc vào quần lót, bọc lại thứ mềm mại dưới háng.
Không...không được...
Ôn Dương cầm trong tay cái áo ren nịt vú, mặt đỏ lên.
Anh không giữ nổi vẻ bình tĩnh...
"Em có thể chọn không mặc." Trình Doãn Triết vung vẩy con dao xếp sắc nhọn trong tay, cong môi cười cợt nhả.
Hắn biết Ôn Dương chắc chắn sẽ mặc vào.
Quả thực như Trình Doãn Triết dự đoán.