Trình Doãn Triết kéo quần phía sau Ôn Dương xuống một đoạn, bàn tay mò vào bên trong nắn bóp bờ mông căng tròn mềm mại của Ôn Dương, ngón tay thỉnh thoảng quệt qua rãnh mông. Hắn nghe tiếng thở vì đã chịu đựng tới cực hạn mà dồn dập hơn, xấu xa dụ dỗ: "Bé yêu, muốn không nào? Muốn thì xin tôi..."
"Hưm..."
Đây là câu mà Ôn Dương từng nói với Tạ Hàn Linh nằm dưới thân anh khi trên giường, nhưng lúc này anh lại thấy vô cùng chói tai. Yết hầu Ôn Dương liên tục lên xuống, anh thấy thẹn mà quay đầu đi.
"Không xin tôi thật à?" Trình Doãn Triết sờ soạng cái quần quân phục ướt rượt của Ôn Dương, cười xấu xa như một con quỷ tà ác: "Bé yêu em xem này, phía dưới em ướt cả rồi! Ướt đẫm nước dâm chả khác gì một đứa dâm đãng đói khát mong được *** cả..." Nói xong, hắn cách quần nhéo một cái lên quy đầu của Ôn Dương.
"A a a——"
Đột nhiên dương v*t bị nhéo khiến khoái cảm tràn ra kích thích Ôn Dương ngửa đầu kêu to, tinh dịch chỗ đó của anh sắp bắn ra thì đúng lúc lại bị bàn tay Trình Doãn Triết mò vào trong quần chặn lại.
Mặt Ôn Dương thoáng vẻ vặn vẹo, dương v*t căng đau khó chịu do bị lấp kín khiến anh sụp đổ lý trí mà mình vốn lấy làm kiêu ngạo. Ôn Dương liên tục lắc đầu khàn giọng nói: "Đừng...đừng làm vậy...Ưm buông ra...Xin...Xin anh a ha..."
Trình Doãn Triết bịt kín lỗ nhỏ trên quy đầu, hãy còn thấy thích thú mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mất khống chế của Ôn Dương. Hắn nhếch miệng ra vẻ thờ ơ cười hỏi: "Xin tôi? Xin tôi làm gì cơ?"
"Xin...Ưm ha...Xin anh thả ra a...Xin...sờ...sờ tôi ha a..." Ôn Dương mở miệng rên rỉ, không nhịn được mà dán sát vào người Trình Doãn Triết. Lúc này tóc mái anh lộn xộn dính lên trán, mồ hôi chảy xuôi xuống sườn mặt lạnh lùng, gò má không bị miếng vải đen che khuất cũng ửng lên màu đo đỏ, như đang vô thức mê hoặc Trình Doãn Triết.
"Đệt!"
Trình Doãn Triết khẽ chửi một tiếng, mặt trầm xuống, tay thô lỗ nắm tóc Ôn Dương ấn về phía mình, đồng thời hắn cũng áp miệng lên đôi môi hé mở của Ôn Dương, cái lưỡi tham lam khuấy đảo trong khoang miệng anh, quấn chặt lấy bé rắn hồng đang co rúm trốn tránh bên trong, nụ hôn lưỡi nóng bỏng phát ra những tiếng nước mập mờ.
"Ưm ưm!"
Cái lỗ nhỏ được Trình Doãn Triết giải phóng hoàn toàn bắn hết ra ngoài thấm ướt quần trong, song Ôn Dương chưa kịp bình tĩnh lại đã bị Trình Doãn Triết giữ đầu hôn tiếp. Cao trào tình dục khiến đầu óc anh choáng váng, bờ môi khẽ hé tùy ý cho gã đàn ông kia xâm lược tung hoành trong miệng anh, từ khóe miệng chảy xuống nước bọt trong suốt ám muội nhỏ giọt theo khuôn cằm giương lên.
Khi Ôn Dương sắp ngạt thở Trình Doãn Triết mới kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt hoang dại này. Hắn ôm lấy thân mình đang dần xụi lơ xuống của Ôn Dương rồi cầm lấy điện thoại còn đang trong trạng thái gọi điện lên, cười khẽ với kẻ vẫn đang im lặng trong điện thoại: "Nghe thấy chưa? Tao đang hôn khắp toàn thân em ấy, kể cả những nơi nhạy cảm mà mày không biết, khiến em ấy kêu rên dâm đãng, xin tao *** em ấy...Người vẫn luôn chiều chuộng mày giờ đang bị tao xâm phạm, mà tất cả chuyện này đều nhờ ơn mày đó! Ha ha..."
"Xin lỗi..." Tạ Hàn Linh vẫn cứ nỉ non mãi hai tiếng nhạt nhẽo kia, trong giọng nói của y mang vài phần đau khổ và hổ thẹn, y định nói thêm gì nữa nhưng đã bị Trình Doãn Triết không kiên nhẫn cúp máy.
"Thực ra thì em đã đoán ra rồi mà đúng không?" Trình Doãn Triết cúi đầu nhìn về phía Ôn Dương đang dựa trên vai hắn thở hổn hển, đôi mắt tối sâu như hồ nước, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười lưu manh. Hắn kéo khóa quần xuống, móc dương v*t thô to nóng bỏng trong quần từ lâu ra chĩa về phía hai quả cầu mềm mại của Ôn Dương rồi cách quần va chạm mãnh liệt.
"A! A a—— ưm!"
Tinh hoàn bị cọ xát khó chịu khiến Ôn Dương cau mày, rên rỉ đau đớn, nhưng dần dần dương v*t mềm nhũn vì đã bắn một lần trong quần anh lại cương lên lần nữa, mà tiếng kêu rên đau đớn cũng từ từ hòa nhịp với mỗi lần đụng chạm mà chợt cao chợt thấp, thanh âm khàn khàn thêm vẻ vui thích.
Trình Doãn Triết tăng tốc độ cắm rút giữa hai chân của Ôn Dương đến khi bắn ra. Hắn nắm cằm Ôn Dương, nheo mắt nhìn vào đối phương, nguy hiểm nói: "Tôi thật muốn tiến vào em, chơi chết em, khiến em rên rỉ dưới thân tôi!"
Thân mình Ôn Dương run lên, cảm giác được tay của hắn ta đang sờ soạng phía sau tinh hoàn của mình. Mặt anh trắng bệch, thở hổn hển nói: "Anh...Ưm anh còn muốn sao nữa! Ha a..."
Tay Trình Doãn Triết dừng ở cạnh cửa sau của Ôn Dương, giọng nói vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nói bên tai Ôn Dương: "Bé cưng ngoan, nào, gọi chồng một tiếng cho tôi nghe~"
"Anh!" Ôn Dương tức đến nỗi môi run rẩy, nhưng dưới sự đe dọa của hắn ta, anh do dự mở miệng, nhỏ giọng ấp úng nói: "Ưm...Ch...chồng...chồng ơi...Ừ a..."
Thấy Ôn Dương nhượng bộ, Trình Doãn Triết cười sung sướng, tay hắn rời khỏi nơi cấm kỵ, đổi thành vuốt ve cái mông Ôn Dương, trong khi Ôn Dương còn chống cự thì dúi đầu vào ngực anh rồi há miệng gặm cắn một bên đầu v* đỏ thắm.
"Ha...Anh...Ưm ha...Anh đừng làm vậy...Ưm a a..."
Ôn Dương mềm mại rên rỉ yếu ớt, ngay cả chính anh cũng không nhận ra vẻ nũng nịu tủi thân trong lời nói của mình. Tiếng ồ ồ thở dốc và rên rỉ mập mờ vang vọng quanh quẩn trong hẻm nhỏ.
Đột nhiên, từ bên ngoài ngõ truyền tới tiếng bước chân, theo đó là vài tiếng người thấp thoáng, nghe có vẻ như những tiếng động này đang tiến dần về phía ngõ nhỏ.
Cảm giác được có người đến gần, thân