Cô cho rằng một hai đồng là có thể mua được, kết quả là tiêu phí mất những năm đồng. Lòng đau như cắt, chút đồ ăn như vậy, lợi nhuận có chút quá cao rồi!
Kinh doanh đồ ăn vặt tuy rằng không thực sự quá có lời, ưu điểm là rất được các bạn nhỏ hoan nghênh. Bây giờ đã tan học từ rất lâu, lượng người qua lại không nhiều, nhưng ở mỗi quán ăn vặt đều có không dưới mười người vây quanh. Nếu tình cơ bản là mỗi đứa trẻ mua một phần, mỗi ngày quầy hàng rong nhỏ này thu về tương đối khả quan.
Vừa lúc vô cùng thiếu tiền, Liễu Xuân Oánh nảy ra ý nghĩ, hay là cô cũng làm kiểu kinh doanh nhỏ này? Trên ý tưởng như vậy, cô liền suy xét xem mình rốt cuộc nên bán loại thức ăn nào. Hiện tại cô chỉ có một ít tài sản, không có khả năng làm quá nhiều, thay vào đó là phải tập trung vào một số ít món.
Cô không quá rõ ràng sở thích của các bạn nhỏ, cũng không có bạn bè thân thích góp ý, bên người chỉ có bạn nhỏ Lý Á Kiệt, vì thế Liễu Xuân Oánh uyển chuyển hỏi ý kiến cậu, "Á Kiệt, con thích ăn loại quà vặt nào?"
Tay cầm đò ăn vặt khẽ khựng lại, Lý Á Kiệt đối với mỹ vị trong miệng nháy mắt mất đi hứng thú. Chẳng lẽ mẹ kế ghét bỏ mình tiêu nhiều tiền? "Cái gì con đều có thể ăn, con không kén ăn. Con cũng không thực sự thích ăn vặt." Ngay sau đó, mặc kệ Liễu Xuân Oánh phản đối thế nào, cậu nhất quyết gắp một cái khác cho cô.
Liễu Xuân Oánh hơi nghẹn, thật là dễ nuôi. Thử chút đò ăn trong miệng, cô thấy hương vị chẳng ra sao, hẳn là không bằng mình làm. Chưa đạt được mục đích, cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, "Con thích nhất loại nào?"
Lý Á Kiệt mở to một đôi mắt vô tội, "Chỉ cần là đồ ăn con đều thích!" Bàn tay nắm lấy tay Liễu Xuân Oánh càng khẩn trương.
Liễu Xuân Oánh hết nói nổi, đứa nhỏ này thật sự quá dễ nuôi, lại nghĩ đến tính cách mẫn cảm của đứa nhỏ, quyết định nói trực tiếp một chút. "Á Kiệt, tình huống trong nhà con cũng biết, rất khó khan. Nếu không kiếm tiền chúng ta không sống nổi. Mẹ nghĩ ra cách kiếm tiền, chúng ta sẽ bán đồ ăn vặt. Chỉ là mẹ không rõ các con thích ăn cái gì, nên mới hỏi. Nếu không ngày mai con hỏi giúp mẹ xem bạn học con thích ăn gì."
Lý Á Kiệt nhìn Liễu Xuân Oánh đầy sùng bái, mẹ kế thật lợi hại. Cậu nghĩ thấy có liên quan đến sinh hoạt sau này, thật nghiêm túc gật đầu như vừa tiếp nhận một việc vô cùng hệ trọng.
Bộ dáng này quá dễ thương, làm Liễu Xuân Oánh nổi tình mẹ quá độ, khen Lý Á Kiệt rất đáng yêu.
Cuối cùng Lý Á Kiệt mặt đỏ bừng trốn vào phòng, vừa đi vào liền kêu lên, "Mẹ, nhà chúng ta trở nên thật đẹp!"
Liễu Xuân Oánh nhìn thế nào cũng không thấy căn phòng đổ nát trở nên đẹp đẽ. Nhưng có người thưởng thức thành quả lao động của mình, cô vẫn thấy thực không tồi.
Bởi vì ngày hôm sau hai người đều có nhiệm vụ, sáng sớm liền dậy, Liễu Xuân Oánh phát hiện căn bản cô không cần quá nói nhiều, Lý Á Kiệt liền đi theo cô, học cô vệ sinh, thậm chí một ít thói sạch sẽ rất nhỏ cũng được cậu học theo, ừm, thực không tồi.
Đóng cửa phòng vệ sinh, xử lý sạch sẽ đầu tóc, cô vô cùng vui mừng, nếu cứ theo tốc độ như vậy, không tới một tháng, nhiệm vụ phụ tuyến hoàn toàn có thể hoàn thành.
"Đinh, Liễu Xuân Oánh xin chú ý, bởi vì trong nhiệm vụ này, Lý Á Kiệt quá mức ngoan ngoãn, không có tính khiêu chiến, vì thế nhiệm vụ này coi như kết thúc. Để công bằng, cô nhận được 10 điểm vì đã cố gắng, đồng thời nhận nhiệm vụ tiếp theo: Thành công giảm 50kg trong một tháng!"
Liễu Xuân Oánh cả người đều thấy không tốt, phẩm chất tốt đẹp bao năm tu dưỡng cũng bỏ qua, chỉ muốn chửi má nó, lấy thân thể này mà muốn giảm 50kg một tháng, đây là muốn mạng cô sao? Cô từng đọc rất nhiều hệ thống văn, người ta gặp được nhiệm vụ giảm béo nếu không phải dược cấp thuốc giảm béo cũng chính là có trợ giúp. Cô nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể xin chút trợ giúp không?"
"Có thể, nhưng phải dùng điểm đổi!"
Liễu Xuân Oánh thầm vui vẻ, "Điểm của tôi có đủ không?"
"Đủ, nhưng chỉ có thể đổi lấy cấp thấp nhất. Cấp thấp nhất của chương trình huấn luyện phải tốn 10 điểm, những cấp cao hơn theo thứ tự tang gấp bội lên."
"Tôi đổi." Có còn hơn không.
"Cô xác định?" Hệ thống dưỡng thành mẹ kế nói một cách kỳ quái.
Liễu
Xuân Oánh nghe ra, có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đổi. Cô ở thế giới thực có hơi mập, từ khi biết điệu, liền hiểu phụ nữ quá béo rất khó coi. Phụ nữ phải có đường cong mới đẹp.
Khung cảnh trước mắt lập tức thay đổi, không gian phong bế, bốn phía đều là gương. Từ nơi nào cô đều có thể nhìn thấy thân hình to lớn của mình, thật sự... vô cùng có động lực.
"5 giờ tập giảm béo, bắt đầu!" Âm nhạc vang lên, video cũng xuất hiện, động tác rất đơn giản, nhìn qua là có thể làm được, nhưng cũng rất tiêu hao thể lực. Không bao lâu, tốc độ tay chân của Liễu Xuân Oánh liền chậm lại. Kiên trì thêm một chút, cô thấy mệt như chó.
Liễu Xuân Oánh chịu không nổi, ngã trên mặt đất, không ngừng thở dốc. Rốt cuộc cô hiểu tại sao nhiều người béo phì đều không thể thành công giảm cân, là bởi vì quá khó khăn.
Vừa thả lỏng, toàn thân co rút giống như bị điện giật. Run rẩy, Liễu Xuân Oánh chưa từng trải qua chuyện như vậy, hô to, "Dừng, dừng lại!"
"Dừng lại sẽ bị trừng phạt, xin hãy tiếp tục luyện tập!"
Toàn thân quá khó chịu, Liễu Xuân Oánh lấy tinh thần, chống đỡ thân thể tiếp tục cố gắng cũng không dám ngừng nữa.
Bây giờ cô đã rõ vì sao hệ thống lại có phản ứng quái dị như vậy, thì ra vấn đề ở chỗ này!
Có điều, cho dù như vậy, Liễu Xuân Oánh cũng cảm thấy rất vừa lòng, như hiện tại so với bản thân tự mày mò thì hiệu quả tốt hơn nhiều, chỉ là thực sự quá vất vả.
Thật vất vả chống đỡ qua năm giờ, toàn thân ướt dầm dề, cô chỉ muốn nằm trên mặt đất không động đậy. Nhưng hệ thống không có lương thiện như vậy, thời gian vừa hết liền đem Liễu Xuân Oánh đá trở về phòng vệ sinh, bẩn muốn chết.
Giãy giụa bò dậy, mở nước ấm, cô hiện tại mặc kệ tiền nước cao bao nhiêu, cứ thoải mái là được.
Tắm nước nóng xong, cơ thể đỡ đau nhức, cô mở cửa ra liền thấy đứa nhỏ nhà mình đang ngồi nuốt nước miếng nhìn cháo cùng dưa chua. Thật đáng yêu.
Nghe thấy tiếng của mở, Lý Á Kiệt quay đầu, khát vọng đối với đồ ăn càng rõ ràng. Cô bước nhanh, cũng không nên bị đói, trẻ con lại càng không chịu được đói.
Gạo còn ít như vậy, không biết còn có thể kiên trì bao lâu cho nên buổi sáng Liễu Xuân Oánh cũng không nấu quá nhiều. Lý Á Kiệt ăn xong một bát liền buông đũa, nhưng đôi mắt lại luôn nhìn đồ ăn. Phát hiện Liễu Xuân Oánh nhìn mình, cậu lập tức dời ánh mắt.
Đứa nhỏ này!
Liễu Xuân Oánh san nửa bát cháo của mình cho Lý Á Kiệt, "Ăn đi!"
Cô cảm thấy quá mệt mỏi, hoàn toàn không muốn ăn. Cô thực sự không muốn mỗi sáng sớm đều phải vận động mạnh, nếu có thể đổi thành buổi tối thì tốt.
"Yêu cầu của cô được thỏa mãn, mỗi đêm huấn luyện năm giờ. Chỉ có điều, bởi vì thay đổi thời gian, cô không có điểm nên chỉ có thể dung thời gian thật để đổi. Mỗi lần cô đều sẽ tiêu phí một giờ. Có đồng ý không, lựa chọn " Yes " hoặc " No "."
Cô liền khen hệ thống tốt bụng mà hoàn toàn quên mất chính nó mới đào hố mình. Không cần suy nghĩ, cố trực tiếp chọn " Yes ". Sau này cô mới biết đối với đứa con chồng trước, bản thân tự dưng biến mất là một chuyện rất khó tiếp nhận.
Lý Á Kiệt đỏ mắt, đem bát của mình đẩy đến trước mặt Liễu Xuân Oánh, "Mẹ, con no rồi! Con không cần nữa đâu."
Liễu Xuân Oánh nhìn hắn, yên lặng nói: "Ăn nhiều một chút mới có thể nhanh lớn lên." Đứa nhỏ quá hiểu chuyện đôi khi cũng không phải là tốt.
Lý Á Kiệt rốt cuộc không chịu khát vọng, ăn nốt nửa bát cháo, bật khóc, thật hạnh phúc.
Mà Liễu Xuân Oánh lúc này chỉ muốn hét một tiếng " Ôi, trời ", nàng cũng rất kinh ngạc.