Lý Gia Kiệt tự nhiên rùng mình, cảm thấy bản thân giống như bị cái gì đó theo dõi. Theo bản năng, cậu nhìn về phía Liễu Xuân Oánh, thấy được nụ cười vô cùng ôn nhu của cô. Đó là một nụ cười mà cậu chưa từng nhìn thấy.
Cậu vẫn luôn tự ti. Mẹ đẻ vì khó sinh mà sớm rời đi. Ban đầu cậu cũng không cảm thấy bản thân và những người khác có gì khác nhau, chỉ là càng lớn, người nào mới gặp cậu cũng hỏi, "Mẹ cậu/cháu đâu?"
Lúc này, cậu mới phát hiện ra bản thân và những người khác không giống nhau, cậu không có mẹ. Cho nên, lúc "Liễu Xuân Oánh" trở thành một người trong gia đình, cậu rất vui vẻ bởi vì cậu cũng có mẹ.
Chỉ là sau một thời gian dài, cậu phát hiện ra không phải chỉ cần có mẹ là có thể hành phúc giống những người khác. Mẹ đẻ và mẹ kế có sự khác biệt rất lớn, mẹ kế căn bản không thích cậu, mà sau đó còn chán ghét cậu. Đặc biệt là lúc cậu ở ngoài bị tổn thương, về nhà cậu không chỉ không được "cô" an ủi, ngược lại "cô" còn quở trách cậu, cái này sai cái kia không đúng, tóm lại, dù thế nào đều là cậu sai.
Cậu ngày càng không thích nói chuyện, cũng ngày càng xa cách mẹ kế, thậm chí là sợ hãi phải nhìn thấy cô. Cậu sợ cô vừa nhìn thấy cậu sẽ mắng cậu không được thế này thế kia, cho đến khi cô không còn gì để nói nữa.
Bệnh của Lý Gia Kiệt phần lớn do "Liễu Xuân Oánh", cô giáo và bạn học cười nhạo chỉ là ngòi nổ, nhưng lúc này không có ai nhận ra điểm này.
Nguyên thân căn bản không để ý đến cậu, cũng không đem những việc mình làm để trong lòng, không cảm thấy bản thân chính là đầu sỏ gây tội, cho nên "cô" cũng không hề cảm thấy hổ thẹn.
"Cô" đối xử với Lý Gia Kiệt trước sau như một, làm cho tổn thương của Lý Gia Kiệt càng lúc càng lớn. Nếu không phải Liễu Xuân Oánh đến, về sau sẽ thế nào không ai có thể đoán trước được.
Chỉ một phút bỏ mặc thôi cũng có thể tạo thành tổn thương rất lớn.
Cho nên, trước kia cậu phải chịu nhiều tổn thương như vậy, chỉ với vài nụ cười ấm áp và đồ ăn ngon của Liễu Xuân Oánh mà không có sự trả giá lớn hơn thì sao có thể giải quyết được. Muốn để cho Lý Gia Kiệt hoàn toàn tha thứ, một lần nữa chấp nhận Liễu Xuân Oánh quả thật không phải một việc dễ dàng gì.
Nhìn thấy Liễu Xuân Oánh mỉm cười, Lý Gia Kiệt không chút do dự liền quay đầu.
Liễu Xuân Oánh nhìn thấy cậu phản ứng như thế, xoa cơ mặt cười đến cứng đờ. Thật mệt nha!
Biết là không thể vội vàng, dọc đường đi Liễu Xuân Oánh thành thật hơn nhiều. Lúc bọn họ cần đến mình, cô lại nhảy ra xoát cảm giác tồn tại, chỉ là lần nào cũng bị Lý Gia Kiệt xem nhẹ.
Về đến nhà, Liễu Xuân Oánh đã mệt đến không muốn nói nữa. Thân thể này được nuông chiều từ bé, không thường xuyên vận động, có leo một ngọn núi không cao mà đã mệt như chó, trái lại, Lý Lỗi tinh thần phấn chấn. Điều duy nhất cô tương đối vui mừng có lẽ là Lý Gia Kiệt và cô cùng cảnh ngộ.
Cô tính nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi nấu cơm, không ngờ Lý Lỗi đã tự giác vào phòng bếp, leng ca leng keng, giống như đang nấu cơm. Củi gạo mắm muối tương dấm trà, anh biết rõ cái gì ở chỗ nào, nhìn ra được là người thường xuyên xuống bếp.
Cô thở dài, vận khí của nguyên thân thật tốt! "Cô" tìm được một người chồng quá tốt, ban ngày vội vàng kiếm tiền, tối về lại vội vàng hầu hạ "cô", thật làm người ta hâm mộ, ghen tị!
Nhưng kể cả như thế, nguyên thân còn không thỏa mãn, oán giận cái này cái kia. Trước kia cô còn tưởng nguyên thân có bản lĩnh, hiện tại mới phát hiện nguyên nhân do Lý Lỗi là một người đàn ông tốt, rất biết bao dung.
Chuông di động vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên Dịch Ngọc Mai. Cô vừa bấm nhận cuộc gọi, một giọng nói mềm mại vang lên, "Xuân Oánh, sao hôm nay không hẹn bọn mình đến nhà cậu chơi mạt chược?" Liễu Xuân Oánh nhanh chóng hồi tưởng lại, người phụ nữ có tên Dịch Ngọc Mai này là bạn chơi bài của nguyên chủ. Nguyên chủ thích chơi mạt chược, khi không có việc gì đều hẹn mấy người phụ nữ cùng chơi.
Một đám đàn bà tụ lại với nhau, không có gì ngoài nói nhà đông nhà tây, vốn không có gì cũng bị nói thành có vấn đề.
Kỳ thật ban đầu nguyên thân cũng không ghét bỏ Lý Gia Kiệt, nhưng chính đám đàn bà này xúi giục, "cô" ngày càng cảm thấy bản thân ủy khuất, ngày càng thấy chán ghét Lý Gia Kiệt.
Tóm lại, cô không nên lui tới với đám người này, ai biết tư tưởng của cô có thể bị bọn họ bẻ cong hay không, "À, thật xin lỗi. Hôm nay mình không có thời gian nên không muốn chơi mạt chược." Nói xong cô liền ngắt điện thoại, đối với người phụ nữ không có ý tốt này, cô không cần phải lễ phép làm gì.
Nhưng nếu cô thực sự dễ dàng thoát khỏi cô ta, người phụ nữ kia sẽ không chịu đựng ở bên nguyên chủ lâu như vậy.
Hôm sau Lý Lỗi còn chưa đi làm, chuông cửa đã vang lên. Cô ra mở cửa, ba người phụ nữ không khách khí tiến vào. Nhìn thấy bữa sáng trên bàn, bọn họ trực tiếp cầm lên ăn, vừa ăn vừa nói không tệ, hỏi còn nữa không.
Liễu Xuân Oánh nhìn bọn họ ăn sạch bữa sáng cô chuẩn bị Lý Gia Kiệt, cô rất khó chịu. Tất cả, trừ Dịch Ngọc Mai, đều luôn dán mắt lên người chồng cô.
Sau khi tiễn Lý Lỗi đi làm, cô lập tức vào phòng bếp làm lại bữa sáng, đã tám giờ, cô còn không làm thì không kịp mất.
"Bọn mình đã ăn no, cậu không cần làm nữa đâu." Dịch Ngọc Mai dịu dàng nói, giả giống như một người phụ nữ ôn nhu.
"Đúng vậy. Cậu còn làm cái gì nữa. Mau lấy mạt chược ra đi, chúng ta bắt đầu chơi!" Một người phụ nữ khác trực tiếp giữ chặt lấy Liễu Xuân Oánh, quen cửa nẻo đi tìm bàn mạt chược.
Liễu Xuân Oánh ngăn cô ta lại, "Rất xin lỗi, nhưng hôm nay mình có việc, không muốn chơi!" Cho nên mấy người mau rời đi!
"U a, tính khí thật lớn nha! Cô cho rằng bọn tôi muốn đến à? Nếu không phải Ngọc Mai nói cô vô cũng đáng thương, phải ở nhà một mình với một đứa câm, chứ không ai thèm đến cái chỗ rách nát này của cô!" Vẫn là người phụ nữ kia, ngay lập tức đổi giọng, thật làm người vô cùng chán ghét.
Liễu Xuân Oánh hít sâu, nén cơn giận, đấu tranh rất lâu mới làm mình không phát lửa giận, "Vậy thì
sau này mấy người đừng tới nữa!" Liễu Xuân Oánh cầu không còn quan hệ gì với người phụ nữ này.
Hoàn cảnh sẽ ảnh hưởng đến con người, tiếp xúc với loại người như vậy lâu dài, sẽ bất tri bất giác bị thay đổi. Nguyên thân chính là ví dụ rõ ràng nhất.
"Xuân Oánh, cậu nói gì thế? Chúng ta là bạn bè, sao cậu có thể như thế được?" Quả nhiên Dịch Ngọc Mai không phải người tốt, nói như thể cô mới là người sai. Bọn họ nói như vậy, cô không tức giận thì thành thánh mẫu được rồi.
"Tôi đã nói là có việc. Mấy người có đi ra ngoài không? Nếu không, để tôi đuổi mấy người ra ngoài." Vốn có lửa giận, người phụ nữ này còn không ngừng ở trước mặt cô nói Lý Gia Kiệt là người câm. Cô nhịn đủ rồi.
Cô đẩy người ra, nhưng thân hình người phụ nữ đó cường tráng nên không thành công.
Người phụ nữ kia chưa từng bị người khác không cho mặt mũi như thế, không thèm giả bộ nữa. Cả đám đều là kẻ có tiền, trực tiếp trở mặt, nhưng lại không rời đi.
Lúc này Lý Gia Kiệt rời giường, yên lặng đi một vòng quanh phòng bếp, phát hiện quả nhiên là không có phần của mình. Cậu uống một cốc nước lớn, sau đó yên lặng lên lầu.
Lần này cậu không nên xuống nhà, ngày cuối tuần bình thường đâu có dáng vẻ này. Nếu hôm nay ba ba không đột nhiên bị gọi đến tăng ca thì thật tốt.
Cậu nhận mệnh, nhưng cậu rất đói bụng.
Nhìn thấy thói quen và ánh mắt thất vọng của Lý Gia Kiệt, Liễu Xuân Oánh không hề thấy dễ chịu, không thèm để ý đến đám người kia nữa. Cô ngăn Lý Gia Kiệt lại, lại bị thân thể sợ hãi đến run rẩy cực độ của cậu làm cho không thốt lên lời.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không chờ Liễu Xuân Oánh tự tìm ra đáp án trong đầu, bên người đã xuất hiện một người phụ nữ, "Xuân Oánh, cậu không thoải mái thì cũng không cần trút giận nên người đứa bé chứ!" Cô ta nói như thể cô muốn đánh Lý Gia Kiệt, hơn nữa trong trí nhớ của cơ thể này, nguyên chủ chưa từng đánh Lý Gia Kiệt.
Nghe Dịch Ngọc Mai nói xong, Lý Gia Kiệt càng run rẩy hơn, cậu nhớ tới chuyện trước kia.
Một người phụ nữ khác cũng xen vào, hung hăng đấm Lý Gia Kiệt một cái, "Tính toán cái gì, làm thế này là được rồi! Còn không dễ bị nhìn thấy. Hàng ngày tôi đều làm vậy với con riêng, đứa con riêng của tôi bây giờ á, vô cùng ngoan ngoãn." Nói xong cô ta còn cực kỳ đắc ý cười mấy tiếng.
Nhìn thấy Lý Gia Kiệt đang nhịn xuống không chảy nước mắt, lòng cô đau vặn. Đám người này thật quá đáng, cho dù không phải con đẻ của mình, là người lớn như thế còn đối xử tàn nhẫn với một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi. Chẳng lẽ cô ta không có chút không đành lòng nào sao?
Chẳng trách thái độ của nguyên thân với Lý Gia Kiệt ngày càng xấu. Bị người như này ảnh hưởng, tốt mới lại! Lửa giận của Liễu Xuân Oánh đã đạt đến đỉnh điểm, vốn đợt lát nữa mới xử lý đám người này, nhưng cô không ngờ bọn họ lại được một tấc tiến một thước. Đã thế, cô cũng không khách khí nữa.
Cô tiến tới trực tiếp đánh Vương tỷ để cô ta buông Lý Gia Kiệt ra, sau đó vớ lấy cái chổi trong góc nhà.
"Ai nha, Xuân Oánh, đứa bé nhỏ như vậy, cậu không được đánh." Dịch Ngọc Mai giả bộ giúp đỡ, ôm Lý Gia Kiệt vào lòng mình, ngoài miệng lại bôi nhọ cô. Liễu Xuân Oánh cảm thấy đầu óc của mấy người nguyên chủ kết giao đều không bình thường!
Lý Gia Kiệt trộm nhìn thoáng qua Dịch Ngọc Mai, nếu mẹ kế cậu là cô thì tốt biết bao. Trong tất cả các dì, cô vẫn luôn đối với cậu tốt như thế.
Liễu Xuân Oánh hung hăng trừng mắt nhìn Dịch Ngọc Mai một cái, không nói lời nào. Cô muốn đánh cô ta nhất, nhưng hiện tại Lý Gia Kiệt đang ở trong ngực cô ta, nếu cô đánh cô ta, không cẩn thận sẽ làm Lý Gia Kiệt bị thương.
Cô xoay người, trực tiếp đem cái chổi quất vào mấy người phụ nữ khác, đuổi bọn họ ra ngoài, lập tức đóng cửa lại, sau đó mới xử lý Dịch Ngọc Mai.
Dịch Ngọc Mai cảm thấy hôm nay Liễu Xuân Oánh có điểm bất thường. Nếu là Liễu Xuân Oánh trong quá khứ nhất định sẽ không làm loại chuyện này. Cô ta không đánh Lý Gia Kiệt nhưng cũng không bảo vệ cậu như thế. Cô ta tùy ý để người khác bắt nạt Lý Gia Kiệt, thậm chí lúc khó chịu, cô ta còn mắng vài câu.
Hiện tại cô không chỉ nghe thấy cô ta mắng Lý Gia Kiệt câu nào, hành động còn giống như đang bảo vệ Lý Gia Kiệt. Chẳng lẽ cô ta phát hiện ra điều gì? Sẽ không, cô ta ngu như thế, bản thân đang hưởng phúc mà còn không biết. Nếu đã vậy, cô giúp cô ta thoát khỏi "khổ ải" thì có gì không đúng. "Xuân Oánh, bỏ chổi xuống đi. Cậu như thế sẽ dọa Gia Kiệt đó!"
Liễu Xuân Oánh không thèm nhìn cô ta. Cô nhìn về phía Lý Gia Kiệt, "Gia Kiệt, lại đây!" Ngữ khí rất nặng nề.
Lý Gia Kiệt run rẩy tránh trong ngực của Dịch Ngọc Mai, im lặng khóc. Cậu sợ hãi.
Trong mắt Dịch Ngọc Mai nhanh chóng hiện lên một tia đắc ý. Cô ta dụng tâm quả không uổng phí.
Liễu Xuân Oánh tay cầm chổi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia bất đắc dĩ. Quá loạn!