Sở Vi Vân ngồi trên giường tuy rằng đã quấn chăn lại, nhưng rất dễ nhận ra cả người nàng ta trần như nhộng.
Nàng ta khóc như hoa lê dưới mưa, khoảnh khắc nhìn thấy Phong Ly Dạ, đã sợ đến mức suýt ngất xỉu.
Ánh mắt hoảng loạn không cẩn thận dừng ở trên khăn trải giường, vết máu màu đỏ sậm kia, hai mắt Sở Vi Vân trợn lên, rồi giống như phát điên nhào tới.
Nàng phải dùng chăn che giấu vết đỏ đậm kia!
Nàng ta không thể để Dạ ca ca nhìn thấy vết bẩn này!
Đây là chứng cứ chứng minh nàng ta đã không còn trong sạch!
Khoảnh khắc nhào qua, chiếc chăn trên người rơi xuống, tấm lưng vốn trắng nõn bây giờ lại loang lổ vết đỏ.
Là do mấy tên nam nhân kia không cẩn thận để lại dấu vết trên người nàng ta.
Phong Ly Dạ thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi bình phong, đi về phía ba tên đào kép kia.
“Đại ca…” Trong lòng Phong Nguyên Hạo tràn đầy bất an.
Khi hắn ta tới thì đã muộn, Sở Vi Vân đã bắt đầu lăn lộn với ba gã đào kép kia.
Khi hắn ta kéo người xuống, một gã đào kép trong đó còn đè trên người Sở Vi Vân, thân thể hai người… chưa tách ra.
Phong Nguyên Hạo càng sợ, mặt càng hồng, lòng cũng càng thêm bất an.
Nhìn thấy Phong Ly Dạ đến đây, ba gã đào kép đã sợ đến mức suýt thì ngất đi.
“Xin thế tử gia, Thế tử gia thứ tội, là quận chúa, là quận chúa tự nhào đến!”
“Thế tử gia tha mạng, bọn ta chỉ là nghe theo lời dặn dò của công chúa, tới tìm quận chúa lĩnh thưởng, bọn ta không ngờ rằng… Không ngờ quận chúa lại tự mình…”
“A! A a a…”
Sở Vi Vân ngồi trên giường hét to lên.
Tiếng hét đầy thê lương và chói tai, ngắt ngang lời của ba người.
Nàng ta không thể nghe nữa, nếu còn nghe nữa nàng ta sẽ chết.
Nàng ta đã không muốn sống nữa!
“Thế tử gia… Thế tử gia! Chuyện này thật sự không liên quan đến bọn ta, xin tha mạng!”
Thị vệ đứng trước mặt ba tên nam tử tuyệt sắc đã từ từ rút thanh kiếm đeo bên hông ra.
Phong Nguyên Hạo quay mặt