Sở Vi Vân đang ngồi trên cỗ kiệu đi ra.
Nàng ta không muốn gặp người khác, mặc dù khi đêm qua xảy ra chuyện, Phong Ly Dạ đã hạ lệnh ai dám nói linh tinh bên ngoài sẽ gϊếŧ không tha.
Nhưng nàng ta vẫn không dám gặp người khác.
Dáng vẻ mềm mại yếu đuối ngồi trong cỗ kiệu của nàng ta khiến cho Phong Nguyên Hạo không biết rõ nội tình cảm thấy thương xót khó tả.
Người hầu bên cạnh lại đổi về Nhu Nhi, Sương Nhi đã bị loạn côn đánh chết.
Nhu Nhi đi tới bên cạnh ngựa của Phong Ly Dạ, cung kính nói: “Thế tử gia, Quận chúa… Quận chúa muốn gặp người.
”
Năm ngón tay của Phong Ly Dạ hơi siết lại.
Trong tầm mắt, nữ nhân kia và Tần Tướng quân không biết đang nói gì.
Nàng là một cô nương, đứng ở giữa một đống hán tử lại không hề có cảm giác không hòa hợp.
Bộ dáng thao thao bất tuyệt kia khiến cho người ta không khỏi muốn nghe xem rốt cuộc nàng đang nói cái gì.
Nhu Nhi nói to hơn: “Thế tử gia, Quận chúa muốn gặp người.
”
Người ở xung quanh đều có thể nghe thấy.
Ai cũng không dám nói, thậm chí không dám làm ra bất kỳ tiếng động nào.
Có ai không biết đêm qua Thế tử gia ngủ lại ở khuê phòng của Quận chúa?
Bây giờ cung nữ bên người Quận chúa mời Thế tử gia đi sang, đây rõ ràng là muốn nói cho mọi người, Thế tử gia và Quận chúa nàng ta thực sự ở bên nhau.
Phong Ly Dạ đột ngột quay đầu ngựa lại, chậm rãi bước tới bên cạnh cỗ kiệu của Sở Vi Vân.
Dân chúng đứng ở hai bên đường tràn đầy thất vọng trong lòng.
Công chúa thân phận cao quý, văn được võ được, hùng tài vĩ lược, quan tâm nhân dân, nữ tử như vậy mà Thế tử gia lại không biết quý trọng.
Trái lại, vị Vân Quận chúa này, biết rõ Công chúa và Thế tử gia đã thành hôn nhưng vẫn quyến rũ Thế tử gia.
Công chúa đi đằng trước còn đang suy tính cho phúc lợi của người dân, Quận chúa này chỉ biết yểu điệu nhõng nhẽo mà dính lấy Thế tử gia, đúng là không biết xấu hổ!
“Hồ ly tinh!” Không biết là ai nhịn không được mà mắng một câu.
Nhu Nhi vừa nghe thấy, chợt quay đầu lại, nổi giận: “Người nào vừa nói, bước ra đây!”
Lão phụ mắng người kia vội vàng cúi đầu, chột dạ lùi trốn ra phía sau.
“Ngươi! Dám vô lễ với Quận chúa, bước ra đây cho ta!” Nhu Nhi muốn xông tới.
Phong Ly Dạ sầm mặt lại: “Làm càn!”
Nhu Nhi lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ xuống, run lập cập nói: “Nô tỳ không dám! Nô tỳ chỉ là… chỉ là thấy thương cho Quận chúa nhà bọn ta.
”
Cái chết của Sương Nhi vẫn sờ sờ trước mắt, ở