“Các người làm gì thế?” Xảo Nhi lập tức lao đến.
Lam Vũ cũng vội vàng đi theo sau nàng ấy, trừng mắt nhìn những tên phu xe đang bận rộn.
“Quận chúa nhà chúng ta khó chịu, cần xe ngựa thoải mái hơn, mà xe ngựa của các người…”
Nhu Nhi nhìn Xảo Nhi, lạnh lùng hầm hừ: “Có hơi bẩn một chút, nhưng mà ngồi xuống cũng tạm được.
”
“Ngươi có ý gì?” Nhìn thấy phu xe đang ném đệm của Công chúa xuống đất, Xảo Nhi giận đến tái mặt.
“Không được đụng vào đồ của Công chúa, ngươi! Ta bảo ngươi dừng tay!”
Phu xe kia quay đầu nhìn Nhu Nhi, có hơi chần chừ.
Cái này dù sao cũng là đồ của Cửu Công chúa, Nhu Nhi cô nương bảo bọn họ làm như thế, hình như có hơi không thỏa đáng.
Nhưng Nhu Nhi cô nương nói đây là do Thế tử gia phân phó, chuyện này… cũng không thể không nghe lời Thế tử gia.
“Ta bảo ngươi ngừng tay, không nghe thấy hay sao? Bỏ đồ của Công chúa xuống.
” Xảo Nhi lao đến.
Không ngờ Nhu Nhi bỗng nhiên đánh đến, dùng sức lao vào người nàng ấy.
“A…”
Xảo Nhi không hề đề phòng nên bị đụng văng ra ngoài, nếu không phải do Lam Vũ nhanh tay nhanh mắt mà đỡ nàng ấy, chắc chắn sẽ bị đụng ngã xuống đất.
Không ngờ rằng, Nhu Nhi là người đụng người khác nhưng lại lùi về sau mấy bước, lập tức khóc lóc thảm thiết: “Ngươi làm gì thế? Ngươi thế mà lại đánh người! Có ai không! Cung nữ này đánh người, mau bắt lại cho ta!”
Nhu Nhi ra lệnh một tiếng, sau lưng lập tức có mười thị vệ lao ra, tất cả đều là người của Sở Vi Vân.
Xảo Nhi bị dọa đến cuống quýt trốn sau lưng Lam Vũ.
Lam Vũ gần đây khắp người đều là vết thương, thương mới thương cũ.
Lại thêm đêm qua bị Thế tử gia đạp một cước, đến bây giờ còn chưa khỏi hẳn, chân khí vừa nâng lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, suýt chút hộc máu.
“Lam Vũ, ngươi làm sao thế?” Thấy thân hình cao lớn của Lam Vũ hơi run nhẹ, Xảo Nhi lại càng hoảng hơn.
Đây là đang trong quân đội, không có người của bọn họ!
Nhưng