Mắt thấy một kiếm kia của Phong Tứ đang muốn đâm xuống, cách đó không xa, một nữ tử lảo đảo chạy đến.
“Không được… không được tổn thương người của ta!”
Tóc của nàng ta có hơi lộn xộn, sắc mặt trắng bệch, không phải Sở Vi Vân thì còn có thể là ai?
Vân Quận chúa thường ngày luôn chỉnh tề xinh đẹp, trang dung hơi không đủ tinh xảo thôi thì nàng ta cũng không muốn xuất hiện trước mặt người khác.
Nhưng bây giờ Vân Quận chúa lại mặc quần áo đơn bạc, gương mặt tiều tụy, ngay cả tóc cũng không chỉnh lí tốt.
Nhìn muốn yếu đuối bao nhiêu có yếu đuối bấy nhiêu.
Thế nhưng một phần yếu đuối như thế này, xóa đi lăng lệ kiều mị lúc trước, lại càng khiến người ta đau lòng.
“Đừng làm tổn thương người của ta, tướng quân Phong Tứ, van cầu ngươi.
”
Sở Vi Vân bổ nhào vào dưới chân hắn ta, che chở cho thị vệ của mình ngẩng đầu, ngước mắt nhìn hắn ta.
“Xin ngươi.
”
Phong Tứ quay mặt sang chỗ khác, có chút không đành lòng nhìn bộ dạng của nàng ta.
Chuyện trước đó của Vân Quận chúa, hắn ta là một trong số cực kì ít người biết.
Làm một nam nhân, hắn ta thương hại nữ tử này.
Nhưng người dưới tay nàng ta, thực sự là quá làm càn.
“Xin ngươi, đừng làm tổn thương bọn họ.
”
Ánh mắt bối rối của Sở Vi Vân đảo qua từng người ở hiện trường.
Cho đến khi âm thanh bất lực thê lương của Nhu Nhi truyền đến: “Quận chúa, cứu em, cứu em…”
Ánh mắt Sở Vi Vân lập tức quăng đến.
Một nháy mắt sau, sắc mặt nàng ta thay đổi, đứng lên nhào đến, ôm lấy chân Sở Khuynh Ca, khóc rất thê lương.
“Không được, không nên tổn thương Nhu Nhi, Sương Nhi đã chết rồi, ta chỉ còn lại Nhu Nhi! Xin ngươi! Xin ngươi đừng nên tổn thương Nhu Nhi.
”
Sở Khuynh Ca vẫn không nhúc nhích.
Nếu như không phải từng được chứng kiến, thậm chí tự mình lĩnh giáo qua những sự ác độc và lòng dạ rắn rết lúc trước của nàng ta, chỉ sợ Sở Khuynh Ca cũng thương hại nàng ta.
Nhưng trong lòng của nàng lạnh lẽo, nàng có thể thương hại tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng không thể thương hại một người xấu có tâm cơ ác độc!
Nàng không những không rút chân lại, thậm chí còn giẫm lực mạnh hơn.
“Ôi…” Nhu Nhi