Người đến đây là tỳ nữ bên cạnh Quốc Công phu nhân, dì Lan.
Dì Lan này có địa vị rất cao trong các nữ quyến trong phủ Quốc Công, ngoại trừ Quốc Công phu nhân ra, tất cả nữ quyến trong phủ đều sợ bà ta.
Dì Lan vừa hô “bắt lấy” một tiếng, hai gã thị vệ lập tức vọt đến đây.
Lam Vũ còn đang kiểm kê đồ vật của công chúa ở bên ngoài, không đi theo vào trong.
Lúc này hai gã thị vệ xông lên, Xảo Nhi và Sở Khuynh Ca lập tức rơi vào hoàn cảnh một thân một mình.
Xảo Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, Sở Khuynh Ca lườm hai người đó một cái, thờ ơ nói: “Làm bậy, ai dám động vào người của bản công chúa?”
Đúng là hai người đó không dám làm bậy, đây là công chúa, chứ không phải một vị nữ quyến bình thường nào trong phủ.
Dì Lan đã đi tới, vẫn là dáng vẻ uy phong lẫm liệt kia, đến bước chân cũng như mang theo gió.
“Nơi này là phủ Quốc công, phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, quan tâm nàng ta là ai làm gì!”
“Vậy xin hỏi, ta đã phạm sai lầm gì?”
Dì Lan biết Cửu công chúa lợi hại, nhưng vẻ mặt của bà ta cũng chẳng hề tốt.
Dì Lan lạnh lùng hừ một tiếng: “Mới vừa rồi, tiện tì này đã bịa đặt, nói quận chúa… Nói quận chúa…”
Lời nói dơ bẩn như vậy, bà ta không nói nên lời!
“Công chúa, cho dù nàng ta có là người của công chúa đi nữa, bây giờ đã đặt chân lên đất của phủ Quốc Công chúng ta, nàng…”
“Thiên hạ to lớn đều là đất của hoàng gia, nếu theo ý của ngươi, có phải việc này nên đưa đến trước mặt phụ hoàng, để phụ hoàng phân xử?”
“Người!” Vậy mà Cửu công chúa này lại nhanh mồm dẻo miệng như thế!
Dì Lan không muốn nói nhiều lời với nàng, bà ta gằn giọng, nói: “Việc này cần phải để phu nhân xử lý, người đâu, áp giải tiện tì này đến thiên thính, chờ phu nhân xử lý!”
Bà ta cũng không tin công chúa lại dám chẳng để Quốc Công phu nhân nhất phẩm vào trong mắt.
“Công chúa, ta…” Xảo Nhi biết bản thân đã phạm sai lầm.
Nhưng vừa rồi là nàng ấy quá tức giận.
“Vậy xin dì Lan cũng đưa