“Ta nghĩ, Quận chúa đã hiểu lầm rồi, quan hệ của ta và Quận chúa, còn chưa cần đến mấy chữ lãnh đạm và tàn nhẫn này.
”
Phong Ly Dạ tự rót cho mình một tách trà nóng, ngay vào lúc tách trà chạm vào môi mỏng, ngón tay lại dừng lại.
Trên cánh môi dường như còn sót lại một mùi thơm ngát, không muốn để nước trà làm tan đi.
Hắn để tách xuống, nhìn nữ tử đứng cách đó không xa, yếu ớt đến nỗi dường như có thể ngã xuống bất kì lúc nào.
“Quận chúa, đêm đã khuya, nếu không có chuyện gì khác, xin mời về.
”
“Dạ ca ca, ta rốt cuộc đã làm gì sao? Tại sao sau khi trở về chàng lại lạnh nhạt với ta như thế?”
Sở Vi Vân chưa từng từ bỏ ý định, đi về phía trước hai bước, muốn ngồi xổm xuống trước mặt Phong Ly Dạ, nắm lấy vạt áo của hắn.
Đây là biểu hiện hèn mọn nhất của một nữ tử với nam tử mình yêu mến.
Nàng ta đã như thế này, chẳng lẽ hắn không có một chút lòng trắc ẩn nào?
Nhưng nàng ta không có cơ hội ngồi xuống trước mặt Phong Ly Dạ, càng không có cơ hội dụng vào áo bào của hắn.
Khoảnh khắc chân nàng ta muốn khụy xuống, Phong Ly Dạ tùy tiện phất tay áo một chút, Sở Vi Vân lập tức bị một luồng chưởng lực kéo lại, đưa ra ngoài.
Chờ đến khi nàng ta đứng vững, mới phát hiện, khoảng cách giữa hắn và nàng ta lại càng xa hơn.
“Tại sao?” Sở Vi Vân có chút mất khống chế, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
“Dạ ca ca, chí ít, chàng cho ta một nguyên nhân, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”
Một đường trở về từ Mạc Thành, Phong Ly Dạ luôn rất tốt với nàng ta.
Mặc dù vẫn luôn không muốn thân cận với nàng ta như trước, nhưng ít nhất, thái độ của hắn ôn hòa, thậm chí đồng ý dùng một ngày ba bữa với nàng ta.
“Trong ngoài hoàng thành đều đang lan truyền, lúc ta ở Mạc Thành, hằng đêm đều ở cùng muội.
”
“Dạ ca ca, chàng… chàng đang hoài nghi ta? Chàng cảm thấy những tin tức này là ta cho lan truyền ra ngoài.
”
Cảm xúc của Sở Vi Vân, lập tức ủ đúng chỗ, cả người như một bông hoa khô héo, trong mắt không còn chút ánh sáng nào.
“Dạ ca ca, trong mắt chàng, ta thật sẽ…”
“Quận chúa, ta không phái người đi tra, là không muốn tổn thương mặt mũi của