Còn Xảo Nhi đã thấy vài lần, nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy rằng vết máu đã khô lại, nhưng cũng có thể đoán được bị thương nặng đến mức nào.
Thể tử gia là phu quân của công chúa, công chúa...!Vậy tại sao công chúa lại không biết nên xử lý sơ miệng vết thương cho Thế tử gia trước chứ?
“Công chúa.” Xảo Nhi bưng một chậu nước ấm đi vào, sau lần thứ n do dự, cuối cùng nàng ấy nhịn không đã phải nói: “Thế tử gia hắn cũng..”
“Đổi thêm một chậu nước ấm, lần này cần phải nóng, không cần ấm”
Sở Khuynh Ca không thèm quay đầu, tiếp tục mở cái bình nhỏ.
Cái chai nước thuốc bị màng dùng kim tiêm rồi truyền từng chút vào trong cơ thể của Phong Tú.
Xảo Nhi nhìn những hoàn toàn không biết đây là cách điều trị gì, lại quay đầu liếc nhìn ra ngoài đường một lần.
Cách tấm bình phong, vẫn có thể nhìn thấy dáng người cao gầy của Thế tử gia đang ngồi trên ghế.
Nàng ấy lén thở dài, chỉ có thể bưng chậu nước đi ra ngoài.
Mới vừa ra ngoài cửa đã nhìn thấy Phong Tảo vội vã đi vào.
“Thị vệ Phong ..”
Phong Tảo không nhìn nàng ấy, mà bước chân rất vội.
“Gia!” Vẻ mặt hắn ta xanh mét, rất là nôn nóng, bước nhanh đến trước mặt Phong Ly Dạ, không biết hắn ta nói vài câu cái gì.
Chỉ thấy sắc mặt Phong Ly Dạ thay rồi, đứng dậy đi ngay, vừa đảo mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Thế tử gia lạnh lùng đến mức núi Thái Sơn có sập cũng không biến sắc, vậy mà lần này lại thay đổi sắc mặt, là có chuyện gấp sao?
Xảo Nhi hơi nhíu mày, có nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể làm theo lời dặn của công chúa, tiếp tục làm việc.
Tình trạng bây giờ của Phong Tứ đang rất mơ hồ, người cũng không chết nhưng ý thức cũng không rõ ràng.
Mông lung, chỉ biết luôn có một người canh giữ ở bên cạnh mình.
Lúc hắn ta lạnh lẽo, bàn tay dịu dàng của nàng mang theo hơi thở nóng hầm hập ẩn lên lồng ngực của hắn.
Rất ấm, rất thoải mái.
Khi hắn ta nóng đến mức muốn nổ tung, tay nàng lại không biết cầm